Sau đó Lê Tịch Nghị cho mọi người đứng dậy, ông nhìn vết hằn đỏ dấu bàn tay trên cổ Lê Tịch Tuyết lo lắng quát lớn:
- Người đâu mau... mau tìm đại phu..
Lê Tịch Tuyết lắc đầu vỗ nhẹ lấy tay ông rồi nói nhỏ:
- Phụ thân.. Con không sao... Dù sao cũng chỉ là vết hằn bàn tay thôi mà, dù đại phu có tới khám cũng chỉ kê cho chút thuốc bôi thôi... Ở dược phòng có thuốc lát con lấy bôi là được.
Lê Tịch Nam đi tới trước mặt hai người giọng có chút quan tâm nói với Lê Tịch Tuyết:
- Tam muội ta có chút thuốc bôi rất tốt để ta trở về phòng dược liệu lấy cho muội.
Lê Tịch Tuyết cười lắc đầu nói với Lê Tịch Nam:
- Đại ca ta không sao. May là tứ vương gia cũng đã nhẹ tay với muội rồi. Vết hằn này mai thôi là hết rồi.
Lê Tịch Tuyết nói song lại nhìn lại những giương trang sức cùng vàng bạc liền nói với Lê Tịch Nghị:
- Phụ thân chỗ sính lễ này xin người bảo quản giúp con, đợi tới khi thái hậu trở về rồi mọi chuyện cứ để thái hậu quyết định đi. Tránh sau này khó sử.
Lê Tịch Nghị gật đầu rồi nhìn quản gia ra hiệu.
Lê Tịch Tuyết cũng không có tâm trí nào ra ngoài nữa. Đành xin phép quay trở về nghỉ ngơi, sau đó cũng không đi về phòng mà trở về lương đình cạnh hồ sen ngồi ngắm cảnh.
Bầu trời sắp chuyển sang đông, ánh nắng chiếu xuống cũng nhẹ dịu hơn. Lê Tịch Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vuong-phi/2624333/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.