Sau khi rời khỏi Lê phủ Lê Tịch Tuyết nhanh chân bước đi trên đường hướng thẳng về khu chợ trong kinh thành.Vừa bước đi nàng có để ý trên đường đi cũng không có ít ánh mắt nhìn theo có người tỏ vẻ đầy khinh miệt, cũng có ánh mắt thương hại còn có cả ánh mắt chán ghét dõi theo.
Bên tai thi thoảng vẫn nghe được những tiếng thì thào chỉ chỏ nhỏ to. Lê Tịch Tuyết mặc dù cũng không mấy quan tâm đến, nhưng bên tai rõ dàng là họ cố ý nói to để nàng nghe thấy.
Một người nói " Lê tiểu thư đúng là mặt dày, thánh nữ là người cao cao tại thượng vẫn là hợp làm tứ vương phi nhất. Đã vậy còn là người giúp vương gia trị thương lúc ở biên ải nữa chứ.
Người khác không ngại gật đầu mà nói to hơn: Đúng rồi đó,mà chắc hoàng thượng cũng vì nể tình năm đó Lê phu nhân có hảo hữu với Dung quý phi nên chưa hủy đi hôn ước thôi của tứ vương gia với tam tiểu thư thôi. Theo thường lẽ ra có khi là sớm muộn gì hôn ước cũng sẽ hủy thôi.
Có những người khác độc miệng hơn thì nói: Dù sao có cái danh vương phi thôi chứ chắc gì được bổng lộc bằng trắc vương phi đâu. Sớm muộn gì thì cũng phải tự xấu hổ mà xin từ hôn thôi.
Một người nữa ngồi đối diện lại chép miệng nói: Từ hôn chẳng phải là tìm chết hay sao? mặt mũi đâu mà sống nữa chứ. Dù chưa gả đi nhưng ai còn nguyện ý lấy tứ vương phi bị hủy đi hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vuong-phi/2624240/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.