Ngay sau khi Lý Nhã Bình rời đi Hoàng Thanh Ngọc liền bước về phía Lê Tịch Tuyết, nhìn ngó nàng một lượt , giọng nói hơi rè bỉu nhìn thẳng mặt nàng :
- Ca thật không ngờ người mà làm huynh thay đổi bất ngờ lại là một nữ tử bình thường thế này.
Hoàng Cảnh Thiên bị bất ngờ vì lời muội muội nói , hắn trừng mắt lớn giọng nói với muội muội của mình :
- Thanh Ngọc không được vô lễ.
Hoàng Thanh Ngọc bĩu môi đáp lại ca ca :
- Ca ta nói có chỗ nào không đúng chứ, nữ tử này dung mạo tuy có chút ưa nhìn nhưng lại không có gì quá đặc biệt, cũng không tới mức nghiêng nước nghiêng thành. Với phong cách ăn mặc tuy có chút tao nhã nhưng vẫn không che đi được sự yếu ớt bên trong. Hơn nữa sắc mặt còn xanh sao như vậy gả về Mị quốc chắc gì đã chịu đựng nổi mấy ngày.
Hoàng Cảnh Thiên tức giận đưa tay nhéo lên tai của Hoàng Thanh Ngọc lôi xuống phía sau mình, giọng nói ái ngại nhìn Lê Tịch Tuyết :
- Lê cô nương để cô chê cười rồi, muội ấy chỉ nói vậy thôi chứ không có ý gì đâu. Mong cô nương lượng thứ .
Lê Tịch Tuyết lắc đầu cười nhàn nhạt , giọng nói vẫn còn khàn nhẹ do dư âm của những tiếng ho nặng .
- Không sao , ta thấy vị hoàng tiểu thư đây nhận xét rất đúng . Hơn nữa ta cũng chỉ là nữ nhi của một quan viên bình thường nên chuyện ta là người bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vuong-phi/2624219/chuong-66.html