"Chỉ cần khi ấy ta còn sống, nhất định cùng người bên nhau đi khắp
giang sơn."
Cung điện trống rỗng, không chút hơi ấm, chỉ có hơi thở của mình ta, Vãn Ca,
chúng ta thật sự đã đến bước này sao? Dù biết mình làm tổn hại ngươi, nhưng ta
không thể ngừng lại, không thể quên dáng vẻ người kia khi chết đi, cũng chẳng
thể quên những gì chúng ta đã có với nhau, ngươi rất tốt với ta, ta cất giữ
những ký ức ấy sâu trong đáy tim, nhưng giờ mong ngươi trở lại như khi hai ta
mới bắt đầu, có còn được hay không?
"Vãn Ca, sao không ở lại lâu một chút, chưa gì đã bỏ đi." Ly Ngu đứng bên cây
cột đỏ trong cung điện cười nhìn Vãn Ca hãy còn cúi đầu, không biết đang tự
hỏi điều gì, chẳng hiểu sao hai nàng lâu không gặp mà chưa gì đã xong, không
chút luyến tiếc.
"Ly Vương cứ đùa, Vãn Ca có thể cùng Hoàng Thượng nói lời gì, Hoàng
Thượng đã nghỉ ngơi, Ly Vương sẽ không vì tính ích kỷ mà hại nàng." Ta ngẩng
đầu chậm rãi đi về hướng nàng, kiễng chân nói vào tai nàng: "Ta nghĩ Ly
Vương cũng sẽ không màng những chuyện ấy, có đúng không?"
Ly Ngu đưa mắt nhìn trời xa xăm, hồi lâu mới quay lại nhìn Vãn Ca, thở dài
khẽ nói: "Biết ngay ngươi vẫn lo lắng ta sẽ tổn hại nàng, ta đã để cho nàng đến
vương quốc của mình, tất nhiên sẽ không làm hại nàng, nên nhớ, chỉ cần nàng
không làm ta tức giận, ta sẽ để nàng yên, bình an vô sự."
"Cám ơn ngươi, ta không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vu-tac-thien/1420730/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.