"Vãn Ca...." Hoa Khuynh bước chậm rãi đến bên cạnh cô, không rõ vì sao, nhìn
thấy cô rúc vào trong lòng người kia, tim chợt quặn thắt lại, rất đau, rất đau.
Ta từ trong lòng Ly Ngu nhìn nữ nhân cao quý xinh đẹp kia, cười gượng, ta biết
ta không thể bình tâm nhìn người mình yêu ở ngay trước mắt mà lại chẳng thể có
được, nỗi thống khổ này, không ai có thể hiểu.
"Hoàng Thượng, đã lâu không gặp." Ta cúi chào Hoa Khuynh, cười nhẹ một cái
rồi từ từ ngẩng lên nhìn người mình mong nhớ ngày đêm, Hoa Khuynh, tại sao
lúc ta muốn quên đi thì ngươi lại xuất hiện trước mặt ta?
"Ân, thời gian qua vẫn khỏe chứ?" Hoa Khuynh không biết sao mình lại hỏi
những lời này, vừa trông thấy cô và Ly Ngu dựa vào nhau chẳng phải đã hiểu
sao? Thời gian qua cô sống rất tốt, ít ra cũng hơn khoảng thời gian ở bên cạnh
mình, không có mình hành hạ, cô không phải đau khổ, Vãn Ca, chí ít, ngươi bây
giờ đang rất vui vẻ.
"Nhờ ân phúc của Hoàng Thượng, ta sống vô cùng tốt." Ta cười nhìn nàng,
không rõ ánh mắt ấy chất chứa điều gì, đau khổ, hay áy náy, Hoa Khuynh, tâm
tư của ngươi, ta ngày càng không hiểu.
"Không nên nói chuyện ở đây, gió lớn, Vãn Ca, người ngươi đang yếu, vào nội
điện rồi nói sau." Ly Ngu mỉm cười quàng qua vai cô, lại nói với Hoa Khuynh:
"Từ xa mới đến, vào rồi nói chuyện tiếp a."
Hoa Khuynh đứng giữa đường rộng thênh thang, sững sờ trước ánh mắt của cô,
lạnh nhạt như chưa từng gặp, rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vu-tac-thien/1420729/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.