Tôi nôn nóng toan vùng dậy, kéo áo Xú Ngư hỏi:
- Cậu nói mau đi xem nào, một phần gì cơ? Thế người đâu?
A Hào và Đằng Minh Nguyệt cũng thất kinh đứng lên, ánh mắt đổ dồn về phía Xú Ngư.
Xú Ngư thở được hai hơi, vừa lau nước mưa trên mặt vừa nói:
- Không thấy toàn bộ người, chỉ tìm thấy một chân và một cánh tay. Hình như là của cô bé đó.
Đằng Minh Nguyệt với Lục Nhã Lan tuổi tác không chênh lệch nhau là mấy, tuy là cô trò nhưng lại thân nhau như chị em, vừa nghe được lời này thì như sét đánh ngang tai, Đằng Minh Nguyệt đổ nhào xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
Xú Ngư vội đỡ cô lại ghế, lấy tay lay bả vai nhưng không thấy Đằng Minh Nguyệt tỉnh lại.
A Hào nói:
- Chúng ta phải mau cứu người trước đã, nhà cụ Trần mở tiệm thuốc, chắc cũng biết chút y thuật, để tớ đi gọi cụ dậy xem giúp Đằng Minh Nguyệt.
Nói đoạn đi vào trong gọi cụ Trần, nhưng lại như trông thấy vật gì đó dị thường, sau khi mở cửa lại đứng ngây người như mất hồn.
Tôi và Xú Ngư thấy cử chỉ của cậu ta không bình thường, vội đi lại nghe ngóng, vừa ghé mắt nhìn thì cả hai chúng tôi cũng té ngửa.
Thì ra bên trong nào có phòng ngủ, cũng không thấy bóng dáng cụ Trần với đứa cháu nhỏ đâu, bốn bức tường trống không chẳng có thứ gì.
A Hào nói với tôi và Xú Ngư:
- Mình sớm đã cảm thấy cụ già này có gì đó không bình thường mà, không khéo lần này chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-tuan-hoan/1676483/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.