Cụ bà cười:
- Thư sinh uống say rồi, xin hãy nhìn kỹ lại xem.
Đằng Tử Lý dụi mắt, quả nhiên trên rậu không phải đậu đỗ mà chỉ có cây leo chằng chịt mượt như nhung.
Không lâu sau thấy mẹ của Liễu Nhi là Vương Thị vẻ mặt rạng rỡ ra ngoài nghênh đón, còn nói với Đằng Tử Lý:
- Đã hơn một năm không gặp, vậy mà tiều tụy đến mức này rồi sao.
Đằng Tử Lý khóc mà kể lể sự tình.
Vương Thị nghe xong nói:
- Lệnh tôn (cách xưng hô tỏ ý kính trọng) đường đường là con nhà phú quý phù hoa vậy mà lại có lòng với con gái tôi như vậy. Tôi biết cậu thật lòng thật dạ, có ý dẫn người mai mối tới đây nói chuyện. Nếu có thể thành đôi thành lứa đương nhiên là rất tốt, nhưng vẫn mong lệnh tôn thành ý cầu hôn.
Đằng Tử Lý ân cần đa tạ, cụ bà đi theo cũng nói giúp được vài lời.
Vương Thị trầm ngâm hồi lâu mới nói tiếp:
- Thiếu gia cậu nếu thật lòng muốn thành hôn với con gái tôi, vậy việc không thể chần trừ.
Đằng Tử Lý chỉ cầu được thành hôn với Liễu Nhi, nào còn để tâm tới điều gì nữa, vội đồng ý ngay.
Vậy là đi quét dọn các phòng, sửa sang giường chiếu chăn gối, cụ bà còn giúp Liễu Nhi sửa soạn trang điểm, cùng Đằng Tử Lý bái đường, làm lễ thành hôn.
Đằng Tử Lý ngắm nhìn Liễu Nhi như lâu ngày mới được trông thấy mặt trời, đôi bên tình tứ nhìn nhau lòng vui phơi phới, bèn hỏi Liễu Nhi sao lại ở nơi này?
Liễu Nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-tuan-hoan/1676482/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.