Chương trước
Chương sau
Sau chuyến về thăm quê, quãng thời gian kế tiếp của Lâm Thu Thạch tương đối êm đềm. Dưới sự giới thiệu của Nguyễn Nam Chúc, cậu nhận nhiệm vụ hai lần, cùng người của các tổ chức khác vào cửa vài lần. Dĩ nhiên đây đều là các cửa cấp thấp, có gợi ý đi kèm, lại thêm thận trọng, mặc dù có một vài khó khăn, nhưng kết quả vẫn là an toàn trở ra.
Nguyễn Nam Chúc thì bắt đầu lên kế hoạch cho cửa cấp mười một của Lâm Thu Thạch, đáng lẽ họ có thể cùng đi với Trình Nhất Tạ, nhưng Trình Nhất Tạ đã từ chối lời đề nghị của Nguyễn Nam Chúc, tỏ ý sẽ chỉ đi với em trai mà thôi. Về việc này, Lâm Thu Thạch vẫn thắc mắc tại sao Trình Nhất Tạ lại cố chấp đến vậy. Khá lâu sau cậu mới hiểu, sở dĩ Trình Nhất Tạ từ chối, là vì cậu ta đã có cho mình một gợi ý cấp mười khác.
Vấn đề là gợi ý đó không thể đưa cho người khác xem được.
Nguyễn Nam Chúc đã biết chuyện này từ sớm, cho nên hắn không lời qua tiếng lại nhiều với Trình Nhất Tạ, mà hướng sự chú ý đến các tổ chức khác. Hắn tìm kiếm những người sắp sửa vào cửa cấp mười.
Với tên tuổi của Nguyễn Nam Chúc, tìm ra người như vậy, không có gì khó khăn. Hắn nhanh chóng có được thông tin rằng, trong nhóm của Bạch Minh có một cô gái sắp vào cửa cấp mười. Số lượng cửa cô gái này từng vượt qua còn nhiều hơn cả Bạch Minh, là một người cực kỳ lợi hại.
Do khác biệt về tố chất thân thể, phái nữ thường kém nam giới một chút, trong những trường hợp phải đối kháng trực diện, họ sẽ rơi vào thế yếu. Do vậy, năng lực sinh tồn của phái nữ trong cửa tương đối thấp, nhưng ai có thể tồn tại được thì đều thuộc hàng cao thủ.
Tên của cô giá kia là Lương Mễ Diệp, không rõ đây là tên thật hay tên giả, điều duy nhất chắc chắn ấy là cô thuộc hàng nguyên lão đại thần trong nhóm Bạch Hùng do Bạch Minh đứng đầu. Chỉ có điều thường ngày cô rất im hơi lặng tiếng, không có gì nổi bật so với mọi người.
Bạch Hùng có quy mô tương tự Hác Diệu Thạch, chỉ gồm sáu, bảy thành viên, nhưng chất lượng còn hơn số lượng, những người này đều là cao thủ.
Cấp độ cửa của Bạch Minh – thủ lĩnh Bạch hồng kém hơn Nguyễn Nam Chúc một chút, cuối năm sau y mới vào cửa cấp mười.
Cho nên ở Bạch Hùng, Lương Mễ Diệp chính là người đầu tiên vượt cửa cấp mười.
“Anh có gợi ý cửa cấp mười không?” Bạch Minh và Nguyễn Nam Chúc bàn bạc rất kỹ về chuyện này, dù gi cũng là nhân vật quan trọng trong nhóm, nếu có chuyện gì xảy r, đó sẽ là tổn thất rất lớn.
“Có.” Nguyễn Nam Chúc đáp: “Gợi ý rất cụ thể dĩ nhiên, nếu nhóm anh có gợi ý cụ thể hơn nữa, thì chúng ta sẽ sử dụng cái đó.”
“Bọn tôi không có gợi ý cửa cấp mười.” Bạch Minh nói, “lúc thoát ra cửa cấp chín xảy ra một chút vấn đề, gợi ý bị người khác cướp mất. Theo tôi, nếu các anh chưa có gợi ý thì tốt nhất nên vượt thêm một cửa cấp chín nữa.”
Nguyễn Nam Chúc nói: “Việc này anh không cần lo.”
Bạch Minh: “Tốt lắm, cửa của cô ấy mở vào đầu năm nay, sớm hơn Trình Nhất Tạ khoảng năm tháng gì đó.”
Trình Nhất Tạ sẽ vào cửa tầm tháng Năm.
Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
“Vậy tôi giao cô ấy cho các anh,” Bạch Minh cười, “nhớ phải mang cô ấy về nhé.”
“Thứ lỗi, việc này tôi không dám hứa.” Nguyễn Nam Chúc rất tỉnh, hắn nói: “Tôi chỉ cung cấp gợi ý thôi, cô ta về được hay không, tôi không dám đảm bảo.”
Bạch Minh nhướng mày, nói: “Cửa cấp mười đáng sợ vậy sao?”
Nguyễn Nam Chúc: “Ở một đẳng cấp khác.”
Bạch Minh bật cười, bảo: “Thôi được, tôi biết rồi, chúc mọi người thuận lợi.”
Nguyễn Nam Chúc “ừm” một tiếng, hắn nhìn về một phía khác của đại sảnh, nơi Lâm Thu Thạch đang cắm cúi chơi điện thoại.
Bạch Minh có lẽ đã nắm bắt được một vài thông tin từ ánh mắt của Nguyễn Nam Chúc, y nói: “Cuối cùng cũng ra tay rồi hả?”
Nguyễn Nam Chúc không đáp.
“Chắc là thích lắm nhỉ.” Bạch Minh nó: “Đợi chờ bao nhiêu lâu còn gì.”
Nguyễn Nam Chúc nửa cười nửa không: “Anh tưởng tôi cũng như anh?”
Bạch Minh tựa lưng vào ghế: “Nếu là tôi, tôi sẽ chẳng đợi lâu thế, thấy hợp thì triển ngay. Sự sung sướng mà cứ hoãn mãi thì còn gì sung sướng nữa.” Y đang nói về Trương Dặc Khanh.
Khi Nguyễn Nam Chúc giới thiệu Trương Dặc Khanh cho Bạch Minh, y đã biết mình muốn gì, và hiện giờ y đã đạt được điều mình muốn. Y và Nguyễn Nam Chúc là cùng một loại người, chỉ có một điểm khác nho nhỏ, ấy là Bạch Minh chẳng kiêng kỵ điều gì... mặc dù từ vẻ ngoài khó mà nhận ra điều đó.
Nguyễn Nam Chúc nói: “Anh đi được rồi đấy.”
Bạch Minh đứng dậy: “Không mời tôi ăn trưa à?”
Nguyễn Nam Chúc: “Chẳng có gì để ăn đâu.”
Bạch Minh đành chịu: “Thôi được.” Y liếc vào phòng bếp, đúng lúc Lâm Thu Thạch đang mặc tạp dề chuẩn bị nấu cơm: “Anh có lộc ăn đấy.”
Nguyễn Nam Chúc: “Mong anh cũng vậy.”
Bạch Minh cười cười, không nói gì, bỏ đi. Vị kia nhà y đâu biết nấu nướng, thường ngày y toàn phải tự mình vào bếp, nhưng y chẳng ngại. Dù sao y cũng rất thích chiều Trương Dặc Khanh. Chỉ cần vui là được rồi, cần gì để ý những chuyện khác.
Sau khi Bạch Minh và Nguyễn Nam Chúc thỏa thuận xong, Lương Mễ Diệp liền dọn đến Hắc Diệu Thạch.
Lần đầu tiên gặp Lương Mễ Diệp, Lâm Thu Thạch hơi kinh ngạc, bởi vì cô gầy và nhỏ con, mái tóc cắt ngắn, nét mặt thanh tú, không phải kiểu con gái mạnh mẽ, khí thế. Chỉ là từ ánh mắt cô toát lên một cái gì đó khác với người bình thường.
“Hợp tác vui vẻ nhé, anh Nguyễn.” Lương Mễ Diệp đưa tay ra.
Nguyễn Nam Chúc bắt tay cô gái: “Xin chào cô Lương.”
“Anh Nguyễn,” Lương Mễ Diệp chẳng buồn khách sáo, “lúc nào chúng ta bắt đầu bàn về gợi ý?” Cô vào thẳng vấn đề.
“Qua một thời gian nữa.” Nguyễn Nam Chúc đáp: “Phạm vi của gợi ý không lớn, tôi nghĩ thời gian này hãy dành để luyện tập cùng nhau.”
Lương Mễ Diệp gật gật đầu, tỏ ý bằng lòng. Cô nhìn sang Lâm Thu Thạch, người từ đầu vẫn im lặng: “Anh ấy cũng đi cùng chúng ta ư?”
“Phải.” Nguyễn Nam Chúc đáp.
“Được.” Lương Mễ Diệp nói: “Vậy chúng ta hãy luyện tập với nhau trước.”
Vì vậy, cả ba bắt đầu tìm khách, dẫn người vượt cửa cấp thấp, làm quen và tìm hiểu về nhau. Vào cửa rồi, Lâm Thu Thạch mới biết dung mạo của Lương Mễ Diệp khác hoàn toàn so với bên ngoài, Lương Mễ Diệp ở trong cửa là một nữ thần khí chất đầy mình, với chiều cao một mét bảy mươi sái lại đi giày cao gót, cô chỉ đứng một chỗ thôi cũng không ai dám đến bắt chuyện. Nếu không phải Lâm Thu Thạch biết cô chính là một cô gái trẻ, e rằng cậu cũng nghi ngờ phải chăng cô nàng là một vị đại ca giả nữ nào đó.
Vẫn còn ba tháng nữa mới tới ngày vào cửa, hai tháng đầu tiên, bình quân mỗi tuần họ vượt cửa một lần. Lương Mễ Diệp tỏ ý kính trọng trước thực lực của Nguyễn Nam Chúc và Lâm Thu Thạch, Bạch Minh cũng không tới Hắc Diệu Thạch thăm hỏi liên tục nữa.
Một tháng cuối cùng, ba người dùng để nghiền ngẫm gợi ý.
Giấy gợi ý cửa cấp mười chỉ vỏn vẹn hai chữ: Tương Nữ.
Tương Nữ là một board game bối cảnh kinh dị, luật chơi khá giống Ma Sói, nhưng thay vào đó là phe con người và phe Tương Nữ đối kháng lẫn nhau.
Trò chơi không có gì phức tạ, cảm giác hơi giống RPGs3 kiểu Nhật.
Bối cảnh của game kể một về bé gái chính mắt nhìn thấy cha giết mẹ, sau đó người cha nhét cô bé vào một chiếc rương nhỏ. Tương Nữ sống trong rương với thân thể bị gãy giập suốt một thời gian dài, rồi chết thảm trong oán hận nặng nề. Người chơi sẽ nhập vai khách qua đường vô tình tiến vào căn nhà có chiếc rương chưa Tương Nữ, họ phải tìm cách thoát ra khỏi nhà, nếu không sẽ mất mạng.
Người chơi di chuyển qua các căn phòng trên bản đồ, mỗi căn phòng đều có những chiếc rương. Trong rương có thể chứa Tương Nữ, hoặc xuất hiện vật phẩm hay kỹ năng của Tương Nữ. Người chơi có thể lựa chọn rương để mở, nếu trong rương có Tương Nữ, đồng nghĩa với việc người chơi bị mất mạng và biến thành Tương Nữ, cùng Tương Nữ đi giết hại những người khác.
Lâm Thu Thạch lần đầu biết đến kiểu trò chơi này, cậu nói: “Vậy là vào trong đó, mình sẽ chơi trò tương tự?”
“Chưa chắc.” Nguyễn Nam Chúc cúi đầu ném những thẻ tạp âm chồng lên nhau, đó là một loại vật phẩm Tương Nữ cần trong trò chơi để có thể hành động: “Trò chơi chắc chắn sẽ có thay đổi, cụ thể như thế nào thì chưa biết.” Thẻ tạp âm là dụng cụ để chơi trò này, có hình dạng như đĩa dẹt tròn nhỏ. Người chơi phải ném những cái đĩa sao cho chúng xếp chồng lên nhau, nếu có cái nào rơi ra ngoài, nghĩa là gãy tạp âm, Tương Nữ sẽ có một lần hành động.
Điều này tương đương với đổ xúc xắc, chỉ là xúc xắc nằm trong tay người chơi.
Lâm Thu Thạch thấy Nguyễn Nam Chúc nhẹ nhàng ném được năm chiếc thẻ xếp chồng lên nhau, tuy hơi chúc xuống, nhưng không hề đổ. Lương Mễ Diệp ngồi gần đó, nói: “Nguyễn Nam Chúc, nếu không ngại, anh có thể kể về cửa cấp mười lần trước của mình không?”
Nguyễn Nam Chúc ngước lên nhìn Lương Mễ Diệp một cái: “Cửa cấp mười của tôi cũng là một trò chơi.”
“Trò chơi gì vậy?” Lương Mễ Diệp hỏi.
“Trò Tứ Giác,” Nguyễn Nam Chúc nói, “một game kinh dị khá phổ biến.”
Lâm Thu Thạch im lặng, không nghi ngờ gì, một trò chơi kinh dị phổ biến ở thế giới thực đặt trong cửa sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm. Bởi vì khi trò chơi kết thúc, sẽ có một thứ gì đó được triệu hồi.
“Anh đã thoát ra như thế nào?” Lương Mễ Diệp hỏi.
“Dĩ nhiên là phá đảo trò chơi.” Ngón tay Nguyễn Nam Chúc khẽ nhúc nhích, khiến chồng thẻ tròn đổ sụp, hắn thản nhiên nói: “Chỉ cần trò chơi kết thúc, là có thể thoát ra ngoài.”
“Ra thế.” Lương Mễ Diệp nói: “Vậy thì gợi ý này có vẻ vẫn khá đơn giản.”
Bởi vì ít nhất trò Tương Nữ còn có cách dễ thắng. Có ba cách để thắng trò chơi, thứ nhất là sử dụng vật phẩm đặc biệt siêu độ cho Tương Nữ, thứ hai là sử dụng vật phẩm đặc biệt giết chết Tương Nữ, thứ ba là tìm ra mật mã két bảo hiểm trong phòng làm việc, lấy được chìa khóa, sau đó tìm đường hầm rời khỏi căn nhà.
“Đâu có đơn giản như vậy.” Nguyễn Nam Chúc biếng nhác nói.
Quả thực không đơn giản, quỷ quái núp ở trong rương, mà muốn tìm ra vật phẩm thì bắt buộc phải mở rương, nhiều khả năng không nhặt được vật phẩm, lại còn gặp phải Tương Nữ với thân hình gãy giập đáng sợ.
“Ừm.” Lương Mễ Diệp nói: “Thế nào cũng có cách.”
Trong khi họ nói chuyện thì tới lượt Lâm Thu Thạch, cậu chọn một chiếc rương trong phòng, khi lật thẻ bài của rương đó thì thấy là Tương Nữ.
Tương Nữ trợn tròn cặp mắt đen sì, giơ tay về phía họ,cơ thể bị nhét trong chiếc rương nhỏ. Lâm Thu Thạch úp lại lá bài xuống: “Xong, tôi biến thành Tương Nhân rồi.”
Nguyễn Nam Chúc thu lại nhân vật của Lâm Thu Thạch, đưa cho cậu lá bài đại diện của Tương Nhân.
Trò chơi này phần nhiều là may rủi, dĩ nhiên cũng cần có kỹ năng, cứ tùy tiện mở rương thì không thể thắng được, cần biết tận dụng các vật phẩm quan trọng.
Để chơi trò này, cần ít nhất bốn người,ba người đóng vai con người, một người làm Tương Nữ.
Do thiếu một người, Nguyễn Nam Chúc đã gọi Trình Nhất Tạ ra làm Tương Nữ. Sau khi chơi được vài lần, Lương Mễ Diệp than thở, yếu tố quyết định trong trò chơi này chẳng phải là IQ của Tương Nữ sao? Nếu Tương Nữ đủ thông minh, phe con người lại đen đủi, thì rất khó để thắng.
Hiển nhiên Trình Nhất Tạ là một Tương Nữ đủ tiêu chuẩn. Sau vài lần chết oan, Lâm Thu Thạch rốt cuộc đã biết đường ngoan ngoãn, không mở rương lung tung nữa, đợi khi chắc chắn Trình Nhất Tạ không có ở trong phòng của mình, cậu mới dám lật thẻ rương.
Nhưng nếu như vậy, trò chơi sẽ tiến triển rất chậm.
Trong khoảng hơn một tháng cuối cùng, họ tập trung chơi trò này đến mức thành thục, đồng thời nắm vững các mánh khóe trong trò chơi. Không được tùy tiện mở rương, chỉ dựa vào may mắn hành động là thiếu sáng suốt. Cách tốt nhất là sử dụng một số vật phẩm ở đầu game để xác định vị trí của Tương Nữ, sau đó mới mở rương.
Dĩ nhiên, may rủi vẫn là yếu tố nắm phần quyết định trong trò chơi, có những lúc xui xẻo, họ không thể có được những vật phẩm cần thiết, ngược lại không ngừng giúp Tương Nữ có thêm kỹ năng mới. Càng có nhiều kỹ năng, Tương Nữ càng dễ giết người.
Thỉnh thoảng, Bạch Minh cũng đến Hắc Diệu Thạch chơi vài ván, y nhìn bàn game, xoa cằm nói: “Nếu tôi là Tương Nữ, mấy người đừng hòng thoát được.”
Nguyễn Nam Chúc không nói gì.
Lương Mễ Diệp nói mát một câu: “Đại ca hơi tự tin quá đấy.”
Bạch Minh nói: “Không phải tôi tự tin, mà do trò chơi này có một lỗ hổng rất lớn.”
“Tôi biết.” Lương Mễ Diệp biết Bạch Minh định nói gì: “Nhưng vào đó toàn những người đã vượt qua cửa cấp chín, đâu thể nào có tay mơ.” Tham gia cửa cấp mười thì làm gì có ai khù khờ?”
Trò này sợ nhất là gặp đồng đội ngu như heo, chơi bừa khiến Tương Nữ có thêm kỹ năng mới, hoặc biến thành Tương Nhân làm tăng thêm độ khó.
Dĩ nhiên, Lương Mễ Diệp cho rằng cửa cấp mười không thể có người quá ngốc, người ngốc chắc hẳn đã rơi rụng hết ở các cửa trước đó.
Thời gian vào cửa của họ là khoảng tháng Một, cách Tết Nguyên Đan chừng một tháng.
Lương Mễ Diệp nói: “Năm nay tôi đã định về nhà ăn Tết với ba mẹ.”
Lâm Thu Thạch nói: “Qua cửa này rồi về vẫn chưa muộn.”
Lương Mễ Diệp bật cười: “Anh chưa biết tỷ lệ sống sót của cửa cấp mười sao?”
Lâm Thu Thạch nói: “Tôi biết chứ.” Cấp độ ngay đến Nguyễn Nam Chúc còn vất vả mới vượt qua, thì chắc chắn không phải một nơi dễ chịu gì.
“Nên tôi lo mình không qua nổi năm Âm lịch này.” Lương Mễ Diệp nói: “Anh không lo à?”
Lâm Thu Thạch đáp: “Có chứ.”
Lương Mễ Diệp: “Trông anh chẳng có vẻ gì là lo cả.”
Lâm Thu Thạch hơi ngạc nhiên: “Vậy phải như thế nào mới là lo?”
Lương Mễ Diệp im lặng giây lát, rồi thở dài: “Hắc Diệu Thạch các anh quả thật không có ai tầm thường.”
Lâm Thu Thạch: “...” Vậy sao?
Trò Tương Nữ không có bối cảnh quá chi tiết, chỉ là một board game được thiết lập đơn giản, chơi khoảng một tháng, họ đều đã nhuần nhuyễn, hiện giờ chỉ chờ cửa mở mà thôi.
Do đây là cửa cấp cao, Lương Mễ Diệp đã có thể dự đoán chính xác thời gian vào cửa, cô nói đó là bảy giờ tối ngày Mười ba tháng Một, Lâm Thu Thạch và Nguyễn Nam Chúc bắt đầu chuẩn bị hành trang mang theo.
Lần này, Nguyễn Nam Chúc lại giả làm nữ. Khi hắn mặc váy dài đi xuống lầu, Lương Mễ Diệp không khỏi tròn mắt, nói: “Trời, anh Nguyễn đó hả?”
Lâm Thu Thạch: “Lau nước miếng đi bà chị...”
Lương Mễ Diệp vội quẹt khóe miệng: “Xinh quá, con gái thật như tôi biết sống sao đây.”
Mặc đù đã từng nghe Bạch Minh nói, nhưng cô vẫn chưa bao giờ dám tưởng tượng hình ảnh Nguyễn Nam Chúc giả gái. Bởi vì tuy hắn có khuôn mặt đẹp xuất sắc, nhưng thường ngày bộ dáng chẳng có gì là nữ tính, hắn chỉ ngồi ở đó, khí thế mãnh liệt toát ra đủ khiến người đối diện không dám sinh ý đồ mạo phạm.
Đã khá lâu rồi Lâm Thu Thạch không được thấy Nguyễn Nam Chúc giả gái, quả thực cảm thấy hơi nhớ. Dĩ nhiên cậu không dám nói ra, chỉ tỏ ra rằng Nguyễn Nam Chúc như thế nào cậu cũng thích.
Vài ngày trước khi vào cửa, người trong biệt thự tề tựu đông đủ, cùng ăn một bữa cơm. Lư Diễm Tuyết xuống bếp làm một bàn thức ăn, Lâm Thu Thạch thì uống chút rượu.
Trình Thiên Lý nói: “Các anh chị phải khỏe mạnh trở ra nha.”
“Nhất định.” Lâm Thu Thạch gõ đầu thằng nhóc: “Em cũng phải cố gắng nhé.”
Trình Thiên Lý lầu bầu: “Em biết rồi, em có bị ngu đâu...”
Bàn tiệc bỗng trở nên im lặng, sau đó câu chuyện được lái nhanh sang hướng khác. Xem ra tất cả mọi người trong biệt thự đều có chung quan điểm về vấn đề IQ của Trình Thiên Lý.
Tối ngày Mười ba, tất cả ngồi trong phòng khách chờ đợi. Lâm Thu Thạch vốn đang xem tivi, nhưng vào lúc kim đồng hồ điểm bảy giờ tối, cậu cảm nhận rõ ràng sự thay đổi xung quanh mình.
Người xung quanh đều biến mất, chỉ còn mình cậu ngồi giữa phòng khách, chương trình đang phát trên tivi như thể bị đóng băng. Lâm Thu Thạch khoác ba lô lên vai, rời khỏi sofa. Cậu mở đại một cánh cửa, nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc.
Đó là mười hai cánh cửa sắt xếp dọc theo hành lang dài, trong đó, chín cửa đã bị niêm phong, chỉ còn ba cửa cuối cùng.
Lâm Thu Thạch đến chỗ cánh cửa cấp mười, đặt tay lên tay nắm, kéo ra. Tiếp theo, cậu cảm nhận một lực hút cực mạnh. Khi Lâm Thu Thạch hoàn hồn, cậu thấy mình đã đứng ở một con đường nhỏ vắng người. Phía cuối con đường có một biệt thự ba tầng kiểu Âu nằm trơ trọi một mình.
Lâm Thu Thạch men theo con đường nhỏ, chẳng mấy chốc đã có mặt ở trước tòa biệt thự kiểu Âu. Cậu mở cửa, nhìn thấy một huyền quan được bài trí cực kỳ xinh đẹp, bên trong đã có tám, chín người đứng đợi. Những người này thấy Lâm Thu Thạch đi vào, hầu hết đều lộ vẻ cảnh giác.
Đây là cửa cấp cao nên mọi người đều có kinh nghiệm, đa phần họ có sẵn đồng đội của mình. Do vậy, đám đông nhanh chóng chia ra thành nhiều nhóm nhỏ, đều đang rì rầm bình luận về quang cảnh xung quanh.
Lâm Thu Thạch nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở bên cạnh sofa, cậu lại gần, gọi: “Chúc Manh.”
Nguyễn Nam Chúc ngoảnh đầu lại: “Lâm Lâm.”
Lâm Thu Thạch nói: “Thế nào rồi?”
Nguyễn Nam Chúc: “Em cũng vừa tới.”
Lâm Thu Thạch “ừ” một tiếng, bắt đầu quan sát xung quanh. Bởi vì trò chơi Tương Nữ này không có bản đồ cố định, tất cả các căn phòng được người chơi lắp ghép từ các mảnh khác nhau, cho nên mỗi lần chơi, bản đồ lại khác nhau, vị trí phòng làm việc cũng luôn thay đổi.
Lâm Thu Thạch cảm thấy nhiệm vụ quan trọng nhất hiện tại chính là tìm ra phòng làm việc, sau đó tìm két bảo hiểm chứa chìa khóa.
Thêm khoảng năm, sáu người tiến vào từ ngoài cửa. Lâm Thu Thạch cảm thấy số lượng này không bình thường, cậu liên tưởng ngay đến chị Hạ ở cửa cấp chín Lấy người làm gương, bèn nói thầm: “Có người cố tình mang người mới vào đây?”
“Ừ.” Nguyễn Nam Chúc cau mày, rõ ràng hắn không được vui.
Số người chết mỗi ngày đều có hạn chế, cho nên dẫn thêm người vào làm con tốt thí rõ ràng sẽ khiến tỷ lệ sống sót của bản thân được nâng cao. Có điều ở cửa này, sự xuất hiện của người mới chỉ gây phản tác dụng.
Lương Mễ Diệp bất đắc dĩ nói: “Tôi nhớ ở cửa cấp tám của tôi có khoảng hơn ba mươi người..”
“Hơn ba mươi?” Lâm Thu Thạch sững sờ.
“Đúng vậy.” Lương Mễ Diệp nói: “Trong hai đêm đầu tiên đã chết một nửa...”
Lâm Thu Thạch: “...”
“Trên đời này đâu có bữa cơm nào miễn phí.” Lương Mễ Diệp tiếp: “Miếng bánh từ trên trời rơi xuống, ai biết được bên trong chứa cái gì.”
Người tụ tập ở huyền quan càng lúc càng đông, cuối cùng dừng lại ở con số hai mươi ba, trong đó có một nhóm gồm bảy người. Nhìn vẻ mặt những người này, có thể chắc chắn họ là tay mơ chưa biết gì cả. Dĩ nhiên, trong nhóm đó có một thủ lĩnh, thuộc hàng kỳ cựu.
Mọi người đều chờ đợi NPC xuất hiện, nhưng mãi không thấy. Cổng lớn đột nhiên phát ra một tiếng “ầm” rồi đóng lại. Trong phòng bếp tầng một vang lên tiếng gào khóc của bé gái, sau đó đèn trong biệt thự đều tắt hết, cả căn nhà chìm trong ánh đèn đỏ mờ mờ.
Trò chơi đã bắt đầu, Lâm Thu Thạch ý thức được điều đó.
Nhóm Lâm Thu Thạch có gợi ý, biết đây là một trò chơi, nhưng đám người mới thì hoàn toàn ngơ ngác, nói: “Chuyện gì xảy ra vậy? NPC đâu, tại sao NPC không xuất hiện?”
“NPC cái gì?” Một nam nhân thanh niên xỏ khuyên mũi sốt ruột lên tiếng: “Mù hết rồi à? Như này nghĩa là chúng ta phải tìm cách thoát ra ngoài.”
Cổng đã bị khóa, cửa sổ đã bị chặn kín bởi tấm kim loại kiên cố, căn biệt thự ba tầng đã khép chặt như một cái lồng, còn bọn họ chính là những con chuột bạch trong lồng.
“Chúng ta lên tầng hai đi?” Lâm Thu Thạch đề nghị.
“Được.” Nguyễn Nam Chúc đứng dậy.
Họ men theo cầu thang lên tầng hai, nhìn thấy ở hành lang tầng hai đặt một số chiếc rương gỗ trông chẳng ăn nhập gì với hoàn cảnh, như minh chứng rõ rằng họ đang có mặt trong thế giới của Tương Nữ.
Lâm Thu Thạch tìm thấy phòng làm việc ở cuối hành lang tầng hai, cửa mở, chỉ khẽ đẩy là có thể nhìn thấy bên trong xếp đầy rương gỗ, khoảng năm, sáu chiếc, thêm một két bảo hiểm rất nổi bật.
Lâm Thu Thạch đi đến chỗ két bảo hiểm, thấy bảng nhập mật mã gồm bốn con số ở phía trên két.
Mật mã bốn số, mỗi hàng có mười con số để lựa chọn, nghĩa là có hàng vạn khả năng có thể xảy ra, dù muốn cũng không thể thử nổi.
Lâm Thu Thạch đang cuối đầu quan sát, chợt nghe dưới lầu vọng lên tiếng hét.
Lương Mễ Diệp nói: “Hỏng rồi!!”
Lâm Thu Thạch: “Sao vậy?”
Lương Mễ Diệp: “Quên dặn mấy tay mơ kia là không được chạm vào rương!” Có trời mới biết cái rương họ mở chứa thứ gì bên trong.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.