Tang lễ của Đàm Táo Táo, tổ chức sau lễ trao giải bảy ngày. Đây là thời tiết đã vào cuối hạ, lễ tang cử hành trong cánh rừng cây tùng xanh um tùm, ve bám trên thân cây phát ra tiếng kêu ồn ào, ngược lại khiến cho không khí càng thêm yên tĩnh. Lâm Thu Thạch với Nguyễn Nam Chúc mặc tây trang, đi ở phía sau cùng đám người. Đây là một tang lễ long trọng. Trong đó có đồng nghiệp của Đàm Táo Táo, có người thân của Đàm Táo Táo, thậm chí còn có fans của cô ta. Cánh truyền thông bị ngăn ở bên ngoài nghĩa trang, nhưng vẫn có người định trà trộn vào trong, muốn ghi được tin tức trực tiếp từ tang lễ. Lâm Thu Thạch rất trầm mặc, hắn nhìn tro cốt của Đàm Táo Táo bị bỏ vào mộ, dùng xi măng lấp kín. Trên bia mộ là một tấm ảnh cô ta đang cười, môi hồng răng trắng, ý cười tươi tắn. Thời gian đọng lại ở một khắc đẹp nhất kia của cô ta. Hết thảy chuyện này đều không chân thật như thế, thậm chí làm Lâm Thu Thạch cảm thấy đây chỉ là một trò đùa ác liệt, Đàm Táo Táo vẫn sẽ lại tới cửa nhà bọn họ, mang theo đủ thể loại trái cây, cùng nằm trên sô pha tám đông tám tây với Trình Thiên Lí. Trình Thiên Lí cũng tới tham gia lễ tang, cậu ta cùng Trình Nhất Tạ đứng chung một chỗ. Hai người đứng đầu kia đám người, trên mặt chỉ còn lại buồn bã. Mỗi khi thấy có người chết ở trong cửa, người ngoài cửa chung quy sẽ sinh ra cảm giác thỏ tử hồ bi. Bởi vì có lẽ người tiếp theo phải nằm trong quan tài lạnh băng này, chính là bọn họ. Sau khi lễ tang kết thúc, Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc về biệt thự. Liên tục một đoạn thời gian, không khí bên trong biệt thự đều rất áp lực, chương trình trên TV gần như mỗi đài đều đang phát về lễ tang của Đàm Táo Táo. Bởi vì có rất nhiều người nổi tiếng chết do tai nạn, nhưng chết ở trong tiệc tối trao giải, chết ngay trước mặt tất cả các fans, lại chỉ có một mình Đàm Táo Táo. Vì thế mọi chuyện đều bị phóng đại, vốn dĩ người có lẽ không quen biết Đàm Táo Táo, cũng thành fans của cô ta, nhà xuất bản nhân cơ hội còn tuyên bố sản xuất lại các CD phim của Đàm Táo Táo thời trẻ...... Lễ tang biến thành cuồng hoan. Lâm Thu Thạch chính là người chứng kiến trận cuồng hoan này. Hắn ngồi trên sô pha, nhìn thấy đám bạn của Đàm Táo Táo bị phỏng vấn, bị dò hỏi, nói rằng những ngày ấy bọn họ quen biết với Đàm Táo Táo, bất kể trong lòng bọn họ rốt cuộc nghĩ như thế nào, ít nhất giờ này khắc này, bọn họ chính là bạn thân chí giao của Đàm Táo Táo —— tuy rằng ngay cả rốt cuộc bạn thân chết như thế nào cũng không biết. Trình Thiên Lí cầm di động biểu tình uể oải đổi kênh, cậu ta nói: "Tại sao lại như vậy." Lâm Thu Thạch sờ sờ đầu cậu ta. "Bọn họ quá đáng ghét." Trình Thiên Lí nói. Lâm Thu Thạch nói: "Đúng vậy, bọn họ quá đáng ghét." Lúc chạng vạng, có khách tới biệt thự. Bạch Minh cùng Trương Dặc Khanh gõ vang cửa chính biệt thự, là Nguyễn Nam Chúc đi ra mở cửa. "Nam Chúc, đã lâu không gặp." Bạch Minh cười chào hỏi với Nguyễn Nam Chúc. Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu, dịch sang bên cạnh, ý bảo hai người tiến vào. Lâm Thu Thạch ngước mắt nhìn lại, thấy sắc mặt của Trương Dặc Khanh cũng không tốt, anh ta hẳn là một trong số ít những người bạn chí cốt của Đàm Táo Táo, không thì Đàm Táo Táo cũng sẽ không ra mặt thỉnh cầu Nguyễn Nam Chúc mang theo Trương Dặc Khanh qua cửa. Chỉ là hiện tại, Đàm Táo Táo lại không còn. "Tôi có một số việc muốn nói với cậu, tiện mang theo anh ấy qua đây thăm thú." Bạch Minh nói. "Đi thôi." Nguyễn Nam Chúc cùng Bạch Minh đi lên thư phòng trên tầng. Trương Dặc Khanh đi đến sô pha bên cạnh Lâm Thu Thạch ngồi xuống, nhìn qua anh ta còn gầy hơn rất nhiều so với trong tang lễ, nhưng khí chất vẫn có vẻ cực kỳ sắc bén, không hợp lắm với hoàn cảnh chung quanh. Lâm Thu Thạch cũng không nói chuyện với anh ta, chỉ thỉnh thoảng ăn đồ ăn vặt trên bàn. "Cửa cuối cùng của Đàm Táo Táo, là các cậu vào với cô ấy à?" Sau khoảng tĩnh lặng rất dài, Trương Dặc Khanh chợt mở miệng. "Không phải." Lâm Thu Thạch nói, "Hắc Diệu Thạch không nhận cửa thứ sáu." Hắn nói xong lời này, vốn dĩ cho rằng Trương Dặc Khanh sẽ hùng hổ doạ người tiếp tục truy vấn, lại không nghĩ rằng anh ta chỉ rũ rũ mắt, thấp giọng đáp lại. Vì thế không khí lại trở nên yên tĩnh. Dựa theo tính tình trước kia của Lâm Thu Thạch, hắn vốn nên tìm chút đề tài giảm bớt xấu hổ. Nhưng hiện tại hắn lại cái gì cũng không muốn nói, chỉ muộn lẳng lặng ngồi. Còn xấu hổ gì đó...... Thì tùy nó đi thôi. Bạch Minh cùng Nguyễn Nam Chúc nói chuyện thật lâu, cũng không biết rốt cuộc hàn huyên cái gì, cuối cùng thời điểm Bạch Minh từ phòng sách xuống dưới thì đang cười, Nguyễn Nam Chúc lại vẫn luôn vẫn duy trì khuôn mặt vô cảm như bình thường của hắn. "Tôi không giữ hai người ở lại ăn cơm." Nguyễn Nam Chúc nói. Bạch Minh cười gật đầu, nói: "Đi thôi, Dặc Khanh." Trương Dặc Khanh ừ một tiếng, từ trên sô pha đứng lên, đi theo Bạch Minh. Lâm Thu Thạch nhìn về phía Nguyễn Nam Chúc, nói: "Cậu ấy tới tìm em làm cái gì?" "Cậu ta tới mua manh mối." Nguyễn Nam Chúc nói, "Cậu ta muốn mang theo Trương Dặc Khanh đi luyện cửa." Lâm Thu Thạch: "......" Hắn nghĩ tới cái gì đó. Thanh âm Nguyễn Nam Chúc nhàn nhạt, hắn nói: "Kỳ thật sau lần đó, em vẫn từng liên lạc với Đàm Táo Táo, cô ta từ chối." Lâm Thu Thạch biết ý Nguyễn Nam Chúc, lần đó là chỉ ở lễ ra mắt bộ phim, Đàm Táo Táo cầu xin Nguyễn Nam Chúc tiếp tục mang theo cô ta qua cửa. Nguyễn Nam Chúc không đồng ý —— hắn không thể lấy sinh mạng của mình với các thành viên ra làm trò đùa. Cánh cửa thứ sáu đã sinh ra biến chất, một lần không cẩn thận liền sẽ chết ở bên trong, hắn không có khả năng mang theo một đồng đội yếu ớt đi vào. Đàm Táo Táo không thích vào cửa, đây là chuyện bình thường, không ai là thích vào cửa. Lúc sau Nguyễn Nam Chúc dò hỏi Đàm Táo Táo, cô ta còn có một cơ hội cuối cùng. Cách cánh cửa thứ sáu của cô ta, còn có thời gian mấy tháng, chỉ cần trong khoảng thời gian này cô ta đi theo Nguyễn Nam Chúc tiếp tục vào cửa, Nguyễn Nam Chúc liền đồng ý vào cửa thứ sáu với cô ta. Nhưng Đàm Táo Táo từ chối. Lâm Thu Thạch nói: "Tại sao cô ấy muốn từ chối?" Nguyễn Nam Chúc nói: "Không phải ai cũng có dũng khí giống như anh vậy, cô ta chỉ là một người thường." Lâm Thu Thạch cười khổ. Đối một số người mà nói, vào cửa so với chết còn khó chịu hơn, hắn không hề chú ý tới, dưới lúm đồng tiền như hoa của Đàm Táo Táo, khu vườn kia đã bị sợ hãi ăn mòn. Bạn bè đã không còn, từng ngày lại vẫn phải sống tiếp. Sau khi Nguyễn Nam Chúc cùng Lâm Thu Thạch ở bên nhau cũng không có che giấu cái gì, hai người thoải mái hào phóng bắt đầu nắm tay, ôm, làm một vài chuyện mà người yêu nên làm trong biệt thự. Trong biệt thự đều là người đã thành tinh, không khí biến hóa rõ ràng như vậy không có khả năng nhìn không ra. Dịch Mạn Mạn bội phục vỗ vỗ vai Lâm Thu Thạch, nói: "Lợi hại đấy, Nguyễn ca cũng bị anh bắt lấy." Lâm Thu Thạch cười nói: "Đúng vậy, rất lợi hại đúng không, tôi cũng cảm thấy rất lợi hại." Trình Thiên Lí là nguời cuối cùng nhìn ra, cậu ta nhìn ra vẫn là bởi vì ngày nọ chen ngang Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc hôn môi ở sân. Ngày đó không khí thật sự là quá tốt, ánh trăng sáng ngời, gió nhẹ hơi phất, Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc ngồi ở trong sân nói chuyện phiếm, trò chuyện một lát hai người liền sát vào nhau. Trình Thiên Lí mới từ bên ngoài trở về, vừa vào sân liền phát ra tiếng kêu thảm thiết kia —— cùng một tông với gà bị cắt tiết. "Vãi chưởng, vãi chưởng, tôi đây đang nằm mơ sao!" Trình Thiên Lí nói, "Vãi chưởng, vãi chưởng, tại sao tôi lại thấy Nguyễn Nam Chúc hôn môi Lâm Thu Thạch!!" Trình Nhất Tạ đứng ở bên cạnh cậu ta: "Em kêu cái gì......" Nhưng lời này cậu ta nói đã quá muộn, Nguyễn Nam Chúc cùng Lâm Thu Thạch đều ngẩng đầu, nhìn qua bên đây. Trình Thiên Lí: "Bọn họ nhìn em!" Trình Nhất Tạ: "......" Em kêu thành như vậy bọn họ không nhìn em thì nhìn ai? Lâm Thu Thạch cười chào hỏi với Trình Thiên Lí, Trình Thiên Lí xác định không phải mình đang nằm mơ, ý thức vẫn có chút mơ hồ, cậu ta nói: "À à, Thu Thạch chào buổi tối, hai anh đang làm gì ở chỗ này thế? Thời tiết hôm nay thật tốt...... Trình Nhất Tạ nhìn Trình Thiên Lí một cái, hơi muốn bổ đầu người em này ra, nhìn xem trong đầu có phải nhét đầy bông hay không. Cậu ta nói xin lỗi với Lâm Thu Thạch, nhanh chóng dắt Trình Thiên Lí đi mất. Trình Thiên Lí bị dắt đi còn đang oan ức cực kỳ, nói anh, anh có thể nhẹ nhàng chút hay không. Cổ tay cậu ta cũng bị nắm đỏ cả lên. Trình Nhất Tạ cười lạnh: "Em không nhìn thấy biểu tình Nguyễn ca của em?" Trình Thiên Lí: "......" Trình Nhất Tạ nói: "Anh sợ bắt em đi trễ chút nữa, em liền bị Nguyễn ca của em đánh chết ngay tại chỗ." Trình Thiên Lí nhớ lại ánh mắt âm trầm kia của Nguyễn Nam Chúc một chút, cảm thấy anh trai hắn nói hình như là rất có đạo lý. Lâm Thu Thạch nhìn bóng dáng hai người, cảm thấy hơi buồn cười, hắn nói: "Trình Thiên Lí làm sao lại bị nuôi thành cá tính như vậy." "Còn không phải là được anh cậu ta chiều." Nguyễn Nam Chúc nói, "Sớm muộn gì cũng bị chiều tới xảy ra chuyện." Lâm Thu Thạch: "Chỉ số thông minh cũng có thể bị chiều tới giảm?" Nguyễn Nam Chúc nói: "Trời sinh như thế." Lâm Thu Thạch nở nụ cười, hắn lại cảm thấy Trình Thiên Lí rất đáng yêu, những cũng đồng thời, lại mang theo chút lo lắng với Trình Thiên Lí. Dù sao thời điểm qua cửa, mấy thứ kia cũng sẽ không bởi vì cảm thấy bạn đáng yêu, liền hạ thủ lưu tình với bạn. "Cửa thứ mười một của em là khi nào?" Nói đến vào cửa, Lâm Thu Thạch lại đột nhiên nhớ tới chuyện này. Nguyễn Nam Chúc nhìn Lâm Thu Thạch một cái: "Còn sớm." Lâm Thu Thạch: "Còn sớm là khi nào?" Nguyễn Nam Chúc: "Chuyện của năm sau." Lâm Thu Thạch nghĩ vậy thật đúng là rất sớm. Nhưng khoảng cách thời gian của hai cửa cuối cùng thật sự khá dài, hắn chợt nghĩ tới cái gì: "Đúng rồi...... Đột nhiên anh nhớ tới, nếu vẫn luôn qua cửa bằng tốc độ chậm, có phải có thể sống lâu hơn một chút hay không?" Nguyễn Nam Chúc nghe thấy Lâm Thu Thạch nói hơi bất đắc dĩ: "Làm sao bây giờ anh mới nghĩ đến vấn đề này?" Lâm Thu Thạch cười gượng: "Lúc trước không phải vẫn luôn không chú ý sao?" "Không phải." Nguyễn Nam Chúc nói, "Lấy một ví dụ, nếu anh nhảy thẳng từ cửa thứ ba lên cửa thứ sáu, như vậy thời gian anh đợi cửa thứ bảy đến là tính từ cánh cửa thứ ba bắt đầu đếm." Lâm Thu Thạch đáp một âm thật dài, nghĩ thầm trách không được nhiều người muốn nhảy qua cửa như vậy, nếu nhảy qua cửa thành công, gần như chẳng khác nào kéo dài thật dài một đoạn sinh mạng, hơn nữa trong lúc đó không cần lo lắng đến chuyện qua cửa. Quả thật là nguy hiểm lớn, tiền lời nhiều. Lâm Thu Thạch rất muốn hỏi Nguyễn Nam Chúc gặp cái gì bên trong cánh cửa thứ mười, nhưng nghĩ đến tinh thần Nguyễn Nam Chúc sa sút một khoảng thời gian rất dài từ sau khi ra khỏi cánh cửa kia, liền cảm thấy mình hỏi ra có thể là có chút không thích hợp. "Nếu có thể, em muốn vào lại cửa thứ mười một lần nữa." Nguyễn Nam Chúc chợt mở miệng. "Cái gì?" Lâm Thu Thạch hơi kinh ngạc, "Tại sao em muốn......" Nguyễn Nam Chúc nhìn Lâm Thu Thạch, trầm mặc một lát, nói: "Em lấy được manh mối cửa thứ mười một." Lâm Thu Thạch vẫn là không hiểu, lấy được manh mối không phải chuyện tốt sao, tại sao Nguyễn Nam Chúc còn muốn mạo hiểm, chẳng lẽ manh mối kia đã khó đến mức ngay cả thử Nguyễn Nam Chúc cũng không dám thử? "Manh mối em lấy được rất không thích hợp." Nguyễn Nam Chúc nói, "Cho nên em muốn nhìn một chút, là cửa của em xảy ra vấn đề, hay là manh mối xảy ra vấn đề." "Được thôi." Lâm Thu Thạch nói, hắn nghĩ nghĩ, lại nghĩ tới cửa tiếp theo của mình chính là cửa thứ mười, hắn hoài nghi nói, "Thật là xảy ra vấn đề? Chứ không phải là em cố ý nói như vậy để đi với anh?" Nguyễn Nam Chúc nói: "Em là loại người làm chuyện tốt không để lại tên?" Điều này cũng đúng, Lâm Thu Thạch nở nụ cười: "Đúng là không giống." Cánh cửa thứ chín là Lâm Thu Thạch qua cùng Trình Nhất Tạ, nói cách khác cửa thứ mười của bọn họ cách nhau cũng không xa lắm. Cửa tiếp theo của Lâm Thu Thạch đại khái là sang năm năm sau, hắn nói: "Nhất Tạ đi vào cùng chúng ta à?" Nguyễn Nam Chúc lắc đầu: "Không, cậu ta không vào với chúng ta." Lâm Thu Thạch có chút kinh ngạc: "Tại sao ——" Nguyễn Nam Chúc: "Cậu ta muốn mang Thiên Lí qua cửa thứ mười." "Cái gì?" Lâm Thu Thạch sửng sốt, hắn thậm chí cho rằng bản thân nghe lầm, "Em nói cái gì?" "Cậu ta muốn mang Thiên Lí qua cửa thứ mười." Nguyễn Nam Chúc lặp lại một lần, lần này Lâm Thu Thạch nghe rất rõ ràng, "Tự mình giúp Thiên Lí nhảy đến cửa thứ mười một." Lâm Thu Thạch: "......" Hắn nhớ tới bộ dáng ngây ngốc của Trình Thiên Lí, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói cái gì. "Em đã khuyên." Nguyễn Nam Chúc nói, "Cậu ta không nghe, em cũng không muốn quản tiếp chuyện này." Lâm Thu Thạch lúc này mới nhớ tới lúc trước Nguyễn Nam Chúc khắc khẩu với Trình Nhất Tạ, hoá ra là bởi vì chuyện này, nhưng hắn không rõ vì sao Trình Nhất Tạ phải lựa chọn như vậy. Theo như thực lực của Trình Thiên Lí, đi vào cửa thứ mười ngay cả Nguyễn Nam Chúc cũng phải tróc một lớp da, chẳng phải đã định là dữ nhiều lành ít? "Cậu ta cũng không còn cách nào." Nguyễn Nam Chúc nói, "Cậu ta sợ mình đi trước, không bảo vệ được Trình Thiên Lí." Lâm Thu Thạch cười khổ. Trước khi Lê Đông Nguyên chết, hắn đối với khái niệm tử vong cũng không có nhận thức rõ ràng, sau đó lại chính là Ngô Kỳ, Đàm Táo Táo, tai nạn liên tiếp làm hắn rõ ràng nhận thức được, tử vong đã làm bạn ở bên cạnh hắn, tùy thời tuỳ khả năng phủ xuống. Cửa ban ân cũng không phải không có điều kiện, nó tùy thời sẽ thu hồi hết thảy những thứ mình đã cho đi. Người chết đã qua, sinh hoạt của người sống vẫn phải tiếp tục. Ảnh hưởng từ cái chết của Đàm Táo Táo dần dần lắng xuống, sinh hoạt của mọi người quay về bình lặng. Lâm Thu Thạch tìm chút thời gian trở về quê một chuyến, hắn vốn là muốn về một mình, nhưng Nguyễn Nam Chúc lại kiên trì muốn trở về cùng hắn. Lâm Thu Thạch vốn dĩ muốn chối từ, nhưng thấy thái độ Nguyễn Nam Chúc kiên quyết, liền đồng ý. Lúc này cách lần cuối cùng Lâm Thu Thạch về lại quê nhà, đã khoảng hơn 5 năm, hắn trở về một lần kia vẫn là bởi vì bà nội mất, sau đó, gần như là cắt đứt liên hệ với người trong nhà. Bố mẹ Lâm Thu Thạch ly dị, sau đó hai người tự xây dựng gia đình cho mình một lần nữa, vì thế Lâm Thu Thạch liền thành một người thừa, hai bên đều không thích hắn, Lâm Thu Thạch cũng rất ít liên hệ với bọn họ. Khi bọn họ trở về đến quê Lâm Thu Thạch thì trời đã vào thu, thời tiết nóng bức dần dần trở lạnh, trên đường cái phủ kín một lớp lá cây màu vàng, sau khi Lâm Thu Thạch rời khỏi sân bay nhìn cảnh sắc xa lạ xung quanh, cảm thán: "Đã lâu không trở lại, cũng đã quên bộ dáng quê nhà." Nguyễn Nam Chúc không nói chuyện, quan sát xung quanh. "Đi thôi, chúng ta đi thăm mộ bà nội trước." Trước khi tới Lâm Thu Thạch đã lên xong kế hoạch, "Sau đó qua chỗ mẹ anh thăm hỏi một chút......" Hắn tạm dừng một lát, cười nói, "Nhưng anh không nhớ rõ lắm địa chỉ của bà." Nguyễn Nam Chúc nhìn hắn: "Em giúp anh tìm?" Lâm Thu Thạch nói: "Uầy, cái này em cũng tìm được?" Nguyễn Nam Chúc: "Tiền trả đủ nhiều, có gì tìm không được?" Lâm Thu Thạch nói: "Rõ ràng là anh mang theo em về, làm sao lại biến thành em giúp anh tìm đường." Nguyễn Nam Chúc: "Chuyện đó có sao đâu." Hắn nói tìm liền tìm, lấy điện thoại ra gọi điện, cung cấp cho người ở đầu kia điện thoại một vài thông tin. Lâm Thu Thạch ở bên cạnh nhìn hắn, tuy rằng có chút ngượng ngùng, nhưng hắn không thể không thừa nhận Nguyễn Nam Chúc cũng thật đẹp, kể cả bộ dáng mặt vô biểu tình, cũng hấp dẫn người như vậy. Người xung quanh đi qua, đều sẽ làm bộ lơ đãng nhìn qua bên này vài lần. Thật giống như đang nhìn lén người nổi tiếng nào đó vậy. Nghĩ đến đây, Lâm Thu Thạch bật cười. "Cười cái gì vậy." Nguyễn Nam Chúc ngắt điện thoại, vừa vặn nhìn thấy nụ cười chế nhạo trên mặt Lâm Thu Thạch. "Không." Lâm Thu Thạch nói, "Đã có ai nói với em là, em rất đẹp chưa?" Hắn vươn tay, lòng bàn tay chọc chọc lên sống mũi thẳng tắp của Nguyễn Nam Chúc, "Cực kỳ đẹp." Nguyễn Nam Chúc nhướng mày: "Cho nên?" Hắn tiến đến trước mặt Lâm Thu Thạch, "Ý của anh là anh khá thích mặt của em?" Dục vọng cầu sinh làm Lâm Thu Thạch cảm giác được những lời này hàm chứa nguy hiểm, hắn nói: "Không, không thể nào, anh là người nông cạn như vậy à? Đương nhiên điều anh thích chính là tâm hồn của em!" Nguyễn Nam Chúc: "À." Lâm Thu Thạch: "......" Hù chết hắn. Không bao lâu sau, bên kia liền đưa cho Nguyễn Nam Chúc tin tức, nói đã tìm được địa chỉ nhà của mẹ Lâm Thu Thạch. Lâm Thu Thạch nói: "Đi thôi." Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu. Bọn họ gọi taxi đi theo địa chỉ, gõ vang lên cánh cửa kia. Vài phút sau, cửa mở, lộ ra một khuôn mặt của phụ nữ trung niên, bà ta thấy Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc, trong ánh mắt lộ ra một chút nghi hoặc: "Xin hỏi các cậu là?" Lâm Thu Thạch gọi một tiếng: "Mẹ." Người đàn bà ngẩn người, ngay sau đó chần chừ nói: "Con là...... Thu Thạch?" Lâm Thu Thạch gật gật đầu: "Đúng vậy." Hắn nói, "Con về thăm mộ bà nội, thuận tiện qua đây thăm hỏi." "À......" Người đàn bà nói, "Vậy vào trong ngồi một chút đi." Ánh mắt bà ta nhìn về phía Lâm Thu Thạch hoàn toàn xa lạ, dường như hoàn toàn quên mất mình còn có đứa con như vậy. Cũng khó trách như thế, từ sau khi bố mẹ Lâm Thu Thạch ly hôn, hắn gần như không sinh hoạt cùng mẹ mình nữa, qua khoảng mấy năm sau bọn họ liền không còn liên lạc. Nguyễn Nam Chúc lúc trước vẫn luôn rất khó hiểu Lâm Thu Thạch rốt cuộc dưỡng thành tính cách như vậy như thế nào, hiện tại nhìn thấy mẹ của hắn, loại nghi hoặc này xem như đã giải hơn phân nửa. Mẹ Lâm khách sáo rót trà cho bọn họ, cửa phòng ngủ lộ ra khuôn mặt tò mò của một cô bé, cô bé kêu lên: "Mẹ, đây là ai vậy?" "Đây là anh trai của con, Lâm Thu Thạch." Mẹ Lâm có chút xấu hổ giới thiệu, "Anh trai đến thăm mẹ." Thật ra cô bé đã nghe nói về người anh cùng mẹ khác cha này, chỉ là gần như chưa từng gặp mặt Lâm Thu Thạch, cô bé nói: "À...... Như vậy ạ." "Con mau đi đọc sách đi." Mẹ Lâm nói, "Sắp thi giữa kỳ rồi......" Bà ta lảm nhảm một hồi lâu, mới nhớ tới trong nhà có hai vị khách, nhanh chóng thay đổi đề tài. Nói là mẹ con, lại so với người xa lạ còn khách sáo hơn. Lâm Thu Thạch ngồi một lát, uống xong ly trà liền đứng dậy tạm biệt, từ chối lời mời bọn họ ở lại ăn trưa của mẹ Lâm. Nguyễn Nam Chúc toàn bộ hành trình cũng không nói gì, khí tràng của hắn đầy đủ, ngồi ở chỗ kia bộ dáng mặt vô biểu tình làm mẹ Lâm căn bản không dám tiếp chuyện với hắn. Chờ ra ngoài, hắn mới nói câu: "Muốn đi thăm bố anh hay không?" Lâm Thu Thạch nói: "Không cần." Trên mặt hắn thật ra không có bao nhiêu thương cảm, bất đắc dĩ thì lại càng nhiều hơn, "Xem ra về sau đúng là không cần phải lo lắng nơi này." Nhìn qua bọn họ sống rất tốt, cũng không cần đứa con dư thừa là mình. Nguyễn Nam Chúc duỗi tay dắt tay Lâm Thu Thạch, cào nhẹ vào lòng bàn tay hắn một cái: "Nếu thật sự không được......" Lâm Thu Thạch: "Hử?" Nguyễn Nam Chúc nói: "Em chịu ấm ức một chút làm ba ba của anh?" Lâm Thu Thạch: "......" Nguyễn Nam Chúc, em có thể đừng dùng gương mặt nghiêm trang này chơi trò lưu manh hay không. Thấy biểu tình của Lâm Thu Thạch, trong mắt Nguyễn Nam Chúc hiện lên ý cười: "Làm sao anh lại đáng yêu như vậy." Lâm Thu Thạch nghĩ thầm em thật sự là càng hư hơn rồi, trước kia lúc em ở ngoài cửa đứng đắn như vậy, hiện tại làm sao lại cứ như này chứ. Lúc này sắc trời đã tối, hai người tùy tiện tìm một quán nhỏ ven đường, chọn một ít đồ ăn, Nguyễn Nam Chúc vốn dĩ không cho Lâm Thu Thạch uống rượu, nhưng Lâm Thu Thạch tỏ vẻ hắn hiện tại khoẻ như trâu, không nói uống rượu, uống tới khiến Nguyễn Nam Chúc nằm sấp xuống cũng không có vấn đề gì. Nguyễn Nam Chúc cười như không cười: "Tửu lượng của anh tốt như vậy?" Kỳ thật tửu lượng của Lâm Thu Thạch rất bình thường, nhưng đàn ông ấy mà, đều chú ý mặt mũi, vì thế căng da đầu gật đầu: "Đúng vậy, rất tốt." "Vậy tới đây đi." Nguyễn Nam Chúc nói, "Ngược lại em muốn nhìn một chút ai nằm sấp xuống trước." Vì thế hắn liền kêu ông chủ gọi bia hạng nhất, hai người bắt đầu vừa uống vừa ăn mấy thứ. Thời gian như vậy quá tốt đẹp, thời tiết vừa vặn, hoàng hôn vừa mới chìm xuống đường chân trời, gió se lạnh, ngẩng đầu liền có thể nhìn thấy ráng đỏ treo trên đỉnh đầu bọn họ. Chung quanh ồn ào tiếng người nhưng cũng không ầm ĩ, ngược lại tăng thêm vài phần không khí sinh hoạt. Lâm Thu Thạch lại là nhớ tới một câu. Chuyện thế gian, ngoại trừ sinh tử, có chuyện nào mà không phải nhàn sự. Hắn nghĩ đến đây, không khỏi mỉm cười nhìn về phía Nguyễn Nam Chúc. Nguyễn Nam Chúc cũng không biết hắn đang cười cái gì, trong miệng còn đang nhai thịt vừa nướng chín, bởi vì thịt có chút cay, bờ môi của hắn đỏ đỏ, thoạt nhìn mỹ vị lại vừa miệng, vì thế Lâm Thu Thạch nhìn hắn cười càng tươi tắn, mở miệng nói: "Nguyễn Nam Chúc này." Nguyễn Nam Chúc ngước mắt nhìn hắn, ừ một tiếng. Lâm Thu Thạch nói: "Em có biết hiện tại em......" Nguyễn Nam Chúc nhướng mày. Lâm Thu Thạch đè thấp thanh âm: "Thoạt nhìn ăn rất ngon?" Nguyễn Nam Chúc buông cốc trong tay, hắn biết mấy lời tửu lượng tốt của Lâm Thu Thạch, là đang nói dối, hắn cũng không tin thời điểm Lâm Thu Thạch tỉnh táo, lại dám nói ra một câu như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]