Nghe Lâm Thu Thạch nói xong, ánh mắt Chu Hàm Sơn dừng ở pho tượng, rất lâu không nói gì.
Nước mắt pho tượng đã khô cạn, đôi mắt lại khôi phục lạnh nhạt vô thần lúc trước, cứ như nhắc nhở bọn họ vừa rồi, chỉ là ảo giác của bọn họ mà thôi.
Cố Long Minh cong lưng, nhặt người gỗ lên, cậu ta nhìn chằm chằm người gỗ trong tay nói: "Chu Hàm Sơn, rốt cuộc cậu với Chu Như Viện đã hẹn hò bao lâu?"
"Nửa năm." Chu Hàm Sơn trả lời, hắn ta đi đến góc phòng chứa, tìm đại một cái ghế gỗ, cũng không màng lớp bụi bặm phủ phía trên, liền ngồi lên, hắn ta nói, "Bình thường chúng tôi đều gặp nhau lúc ở phòng hoạt động...... Cô ấy nói việc học rất bận, tôi cũng thông cảm với cô ấy." Hắn ta oán giận nói người đang yêu chỉ số thông minh sẽ hạ thấp, hiện tại nghĩ đến đúng là như thế. Bọn họ từ việc quen biết đã tràn ngập cảm giác không ổn, càng không cần phải nói hiểu nhau yêu nhau.
Câu chuyện này mở đầu đã là một sai lầm, mà hắn ta ngu xuẩn, khiến sai lầm này càng đi xa hơn, hơn nữa trả cái giá rất đắt.
Lâm Thu Thạch nghe Chu Hàm Sơn nói, lại không tìm tiếp, đợi hắn ta nói xong, mới nói câu: "Tối nay tới ước đi." . truyentop.net
"Cái gì?" Chu Hàm Sơn ban đầu còn tưởng rằng mình nghe lầm, nhưng nhìn thấy biểu tình bĩnh tĩnh của Lâm Thu Thạch, hắn ta mới xác định đúng là Lâm Thu Thạch nói lời này, "Anh nói...... Chúng ta lại ước nguyện với pho tượng này?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-kinh-van-hoa-kinh-van-hoa-chet-choc/792838/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.