Nguyễn Nam Chúc nói xong lời này, ánh mắt liền sáng quắc nhìn Lâm Thu Thạch, Lâm Thu Thạch bị hắn nhìn thực sự có chút ngại, đang muốn mở miệng đáp, lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng mở, quay đầu vừa nhìn, trông thấy Trình Thiên Lí với Trình Nhất Tạ xách theo túi lớn túi nhỏ từ bên ngoài trở về.
"Buổi tối ăn cái gì? Ăn lẩu được không?" Trình Thiên Lí thần kinh thô hoàn toàn không hề chú ý tới không khí kỳ lạ giữa Lâm Thu Thạch với Nguyễn Nam Chúc, bị Nguyễn Nam Chúc lạnh lùng trừng mắt nhìn còn hơi oan ức, nói, "Nguyễn ca anh lườm em làm gì vậy...... Em không làm chuyện gì xấu mà, ít nhất là gần đây không làm."
Nguyễn Nam Chúc cái gì cũng chưa nói, đứng dậy đi mất.
Trình Thiên Lí ném ánh mắt về phía Lâm Thu Thạch, Lâm Thu Thạch làm bộ mình cái gì cũng không biết, vô tội nhún vai.
Trình Nhất Tạ ở bên cạnh phát ra một tiếng cười trào phúng.
Trình Thiên Lí bị anh trai hắn cười hơi xù lông: "Anh cười cái gì?"
Trình Nhất Tạ: "Cười em ngốc."
Trình Thiên Lí: "Em ngốc chỗ nào, em ngốc chỗ nào! Kể cả em có ngốc, còn không phải bởi vì từ lúc ở trong bụng mẹ anh đã hút hết toàn bộ dinh dưỡng của em, anh đền cho em đi, anh đền chỉ số thông minh cho em!"
Trình Nhất Tạ không mặn không nhạt liếc Trình Thiên Lí một cái, Trình Thiên Lí la lối khóc lóc lập tức im bặt.
"Rửa rau đi." Trình Nhất Tạ hất hất cằm với Trình Thiên Lí, sai cậu ta vào phòng bếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-kinh-van-hoa-kinh-van-hoa-chet-choc/792830/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.