Chương trước
Chương sau
Đàm Táo Táo Tới thăm bệnh liền triển khai an ủi thân thiết với Nguyễn Nam Chúc, tuy rằng toàn bộ quá trình Nguyễn Nam Chúc đều bày tỏ xa cách với cô ta.
"Cửa thứ tư của cô qua thế nào?" Lâm Thu Thạch ngồi ở bên cạnh không có việc gì làm thuận miệng hỏi cô ta một câu.
"Cửa thứ tư á hả?" Đàm Táo Táo gãi gãi đầu, "Cũng ổn......" Có vẻ cô ta không muốn nói quá nhiều về thế giới bên trong cánh cửa, rất nhanh vòng vèo khỏi cái đề tài này.
Lâm Thu Thạch thấy thế cũng không hỏi nữa.
TV treo trên tường bệnh viện, thỉnh thoảng còn sẽ phát một đoạn quảng cáo nước hoa của Đàm Táo Táo, cô ta trên màn hình lớn cao quý lãnh diễm không ai bì nổi. Lâm Thu Thạch nhìn cô ta trong quảng cáo, lại nhìn cô ta ngồi thù lù bên cạnh Nguyễn Nam Chúc vùi đầu ăn xoài ăn tới đầy mặt đều là thịt quả màu vàng, lâm vào một loại trầm mặc kỳ lạ.
Hiển nhiên Đàm Táo Táo từ biểu tình Lâm Thu Thạch đoán được hắn suy nghĩ cái gì, cả giận nói: "Đừng nhìn, đều là giả!"
Lâm Thu Thạch: "Ồ......"
Đàm Táo Táo nhìn Lâm Thu Thạch, hàm chứa ác ý hỏi câu: "Anh có đặc biệt thích người nổi tiếng nào không?"
Lâm Thu Thạch rất ngay thẳng nói: "Không có." Hắn không thần tượng minh tinh.
Đàm Táo Táo tiếc nuối nói: "Vậy đáng tiếc, nói không chừng tôi còn có thể giúp anh xin chữ ký đó." Nói không chừng tôi còn có thể truyền tin mấy chuyện bà tám huỷ tam quan......
Bọn họ đang trò chuyện, trong TV lại phát một tin nhanh, nói có một người nổi tiếng đang trên đường tham gia buổi biểu diễn đột nhiên xảy ra tai nạn giao thông, tử vong tại chỗ, sau đó còn phát hình ảnh hiện trường tai nạn giao thông thảm thiết.
Biểu tình Đàm Táo Táo vốn đang gặm xoài xuất hiện mờ mịt trong nháy mắt, cô ta nói: "Anh ta......"
Nguyễn Nam Chúc nằm ở trên giường nhẹ giọng nói: "Cô quen biết?"
Đàm Táo Táo gật gật đầu.
Cô ta buông quả xoài trong tay xuống, thấp giọng nói: "Người này hình như cũng là người vào cửa, chúng tôi đã từng chụp quảng cáo chung, nhưng thật ra không quá quen thân......"
Lâm Thu Thạch nhìn Đàm Táo Táo, cảm xúc cô ta rõ ràng trùng xuống.
"Sau đó anh ta gặp phải một tai nạn nhỏ." Đàm Táo Táo nói, "Đèn trên đỉnh đầu trong lúc đang biểu diễn đột nhiên rơi thẳng xuống, nhưng anh ta chỉ bị vết thương nhẹ, sau đó lại phát sinh qua một vài sự kiện ngoài ý muốn." Cô ta chậm rãi nói, "Khi đó tôi đã có chút hoài nghi......"
"Có thể chỉ là tai nạn hay không?" Lâm Thu Thạch nhíu mày, "Không nhất định là cửa......"
"Hẳn là cửa." Đàm Táo Táo thở dài, cảm xúc rõ ràng suy sút, "Tôi đi trước, mọi người dưỡng bệnh thật tốt đi."
Lâm Thu Thạch nhìn bộ dáng cô ta, cũng không biết nên khuyên như thế nào, cuối cùng chỉ có thể tạm biệt cô ta vội vàng rời đi.
Lúc Đàm Táo Táo đi, biểu tình Nguyễn Nam Chúc vẫn luôn rất bình tĩnh, Lâm Thu Thạch nói: "Cô ấy không sao chứ?"
Nguyễn Nam Chúc: "Không có việc gì, qua hai ngày chắc sẽ tốt thôi."
Lâm Thu Thạch cảm thấy Đàm Táo Táo vẫn luôn rất lạc quan, không nghĩ tới cảm xúc lại đột nhiên suy sụp...... Tuy rằng trước khi suy sụp, đã vội vội vàng vàng rời khỏi đây.
Đối mặt với mờ mịt của Lâm Thu Thạch, Nguyễn Nam Chúc lộ ra vài phần bất đắc dĩ, hắn nói: "Anh chưa từng đặc biệt thích qua người nào?"
Lâm Thu Thạch cẩn thận nghĩ nghĩ, thong thả nhưng lại chắc chắn lắc đầu: "Không có." Hắn nói, "Quan hệ gia đình tôi đạm bạc, trong ấn tượng...... Thật là không có đặc biệt thích người nào."
Từ nhỏ đến lớn, bạn bè bên cạnh hắn có thể đếm được trên đầu ngón tay, cũng chính vì nguyên nhân như thế, mới có thể không lưu luyến chút nào rời khỏi thành phố đang sống, đi tới nơi này làm việc.
"Chung quy cũng phải có cô gái nào đó thích anh chứ." Ngữ khí Nguyễn Nam Chúc chắc chắn, "Hay là anh chưa từng được ai thổ lộ qua?" Nhưng hắn cũng không tin với cá tính cùng diện mạo của Lâm Thu Thạch như vậy lại không chịu sự hoan nghênh của phái nữ.
"Thổ lộ thì thật ra đã từng có người thổ lộ qua, nhưng tôi đều từ chối." Lâm Thu Thạch trả lời.
Nguyễn Nam Chúc: "Tại sao anh từ chối?"
Lâm Thu Thạch: "Bởi vì tôi không thể cho bọn họ thứ bọn họ muốn."
Nguyễn Nam Chúc nhíu mày: "Làm sao anh biết mình không thể?"
Lâm Thu Thạch im lặng một lát, thanh âm nhẹ nhàng: "Tôi không thích bọn họ mà."
Nguyễn Nam Chúc không nhịn được mà bật cười, hắn nói: "Thật ra anh lại rất tỉnh táo."
Lâm Thu Thạch cười nói: "Chung quy không thể trì hoãn bọn họ, họ đều là những cô gái tốt."
Lâm Thu Thạch thật là một người ấm áp, chỉ cần gặp phải đối tượng cần có sự trợ giúp, chung quy hắn sẽ tận lực giúp một tay. Nhưng thiện lương của hắn lại cũng không phải là vô hạn, nói trắng ra là, hắn chưa bao giờ hào phóng với người khác, có nhận thức riêng đối với thực lực của chính mình, cũng sẽ không yêu cầu người khác làm chuyện gì vượt qua phạm vi năng lực của hắn.
Một người thiện lương, thông minh, hiểu biết xem xét thời thế, tóm lại là người cực kỳ hấp dẫn.
Nguyễn Nam Chúc chậm rãi nhắm mắt, nhưng chỗ hấp dẫn trên người Lâm Thu Thạch, lại không chỉ như vậy.
Lâm Thu Thạch thấy Nguyễn Nam Chúc nhắm mắt, liền cho rằng hắn đã mệt mỏi. Hắn từ bên người Nguyễn Nam Chúc đứng lên, tay chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng bệnh, lúc đi ra ngoài vừa vặn thấy Trình Thiên Lí cầm vải rửa xong trở về.
"Sao lại ra ngoài rồi?" Trình Thiên Lí hỏi.
"Đừng đi vào." Lâm Thu Thạch nói, "Cậu ấy đang nghỉ ngơi, Táo Táo cũng đi rồi."
Trình Thiên Lí: "À, vậy vải làm sao bây giờ?"
Lâm Thu Thạch nhìn mắt: "Để đấy đi, chờ cậu ấy tỉnh lại hẵng vào, nếu không cậu ăn cũng được."
Trình Thiên Lí: "Em vẫn là không ăn đâu, Nguyễn ca hình như rất thích ăn vải."
Lâm Thu Thạch nghe vậy đột nhiên có chút tò mò: "Cậu ấy ngoại trừ vải còn thích cái gì?" Sinh hoạt cùng Nguyễn Nam Chúc cũng đã một đoạn thời gian, nhưng đối với thứ hắn yêu thích lại không quá rõ ràng.
Trình Thiên Lí nói: "Thích thứ gì? Thích rất nhiều thứ." Cậu ta nhìn nhìn vải, lại nhìn Lâm Thu Thạch, "Hình như cũng rất thích anh."
Lâm Thu Thạch: "Chẳng lẽ cậu ấy không thích cậu?"
Trình Thiên Lí cười ngây ngô: "Hệ hệ hệ cũng đúng ha, em đáng yêu như vậy."
Lâm Thu Thạch nghĩ thầm cậu cũng thật đủ không biết xấu hổ.
Trong khoảng thời gian Nguyễn Nam Chúc dưỡng bệnh này, có không ít người trong tổ chức khác từng tới đây hỏi thăm. Nói là hỏi thăm, thật ra lại càng là tìm hiểu tin tức nhiều hơn, dù sao đại lão đã qua mười cánh cửa như Nguyễn Nam Chúc lại vẫn là hiếm thấy.
Lê Đông Nguyên Bạch Lộc da mặt dày cũng tới, Nguyễn Nam Chúc tuy rằng đồng ý để anh ta vào phòng bệnh, nhưng toàn bộ quá trình cũng chưa cho anh ta sắc mặt tốt gì.
Lâm Thu Thạch ngồi bên cạnh lột vải cho Nguyễn Nam Chúc ăn, Nguyễn Nam Chúc hơi hé miệng, thịt quả màu trắng ngà mềm mại liền bị đôi môi nhạt màu của hắn ngậm vào, sau khi tinh tế nhai nuốt, miệng liền phồng lên, Lâm Thu Thạch đưa mâm đựng trái cây qua, đầu lưỡi liền đẩy hột quả màu đen ra ngoài.
Toàn bộ quá trình ăn nhả lại mười phần ưu nhã, nhìn bộ dáng Nguyễn Nam Chúc, Lâm Thu Thạch đột nhiên liền lý giải câu mỹ nhân nên ăn quả vải kia của Đàm Táo Táo.
Lê Đông Nguyên ngồi ở bên cạnh, trên khuôn mặt bầu bĩnh mang theo nụ cười thân thiết, so với anh ta ở trong cửa quả thực là một trời một vực, anh ta nói: "Nam Chúc à......"
Nguyễn Nam Chúc trừng mắt liếc anh ta một cái.
Lê Đông Nguyên đành phải sửa miệng: "Nguyễn ca, Nguyễn ca, cậu có khoẻ không?"
Nguyễn Nam Chúc: "Khoẻ hay không anh không phát hiện? Có việc nói thẳng."
Lê Đông Nguyên quay đầu nhìn Lâm Thu Thạch.
Nguyễn Nam Chúc biết ý anh ta, thu con ngươi: "Không cần tránh anh ấy."
Lê Đông Nguyên nói: "Tôi sắp phải qua cửa thứ chín rồi, chính là cái đó......"
Nguyễn Nam Chúc: "Không có, cút."
Lê Đông Nguyên: "......"
Lâm Thu Thạch nghe xong muốn cười, nhưng lại cảm thấy bật cười không quá thích hợp, vì thế rũ mắt làm bộ bản thân đang nghiêm túc bóc vải.
"Cậu có thể đừng hung dữ như vậy không?" Lê Đông Nguyên lại bắt đầu mè nheo, "Chuyện cậu giả vờ làm Chúc Manh yêu đương với tôi tôi còn chưa so đo với cậu đâu." Cặp mắt to kia của anh ta ngập nước, Lâm Thu Thạch nhìn anh ta liền không hiểu sao nhớ tới con chó Corgi mà Trình Thiên Lí nuôi......
Nhưng tâm Nguyễn Nam Chúc vững như thép, không dao động chút nào, thậm chí đối với chuyện Lê Đông Nguyên nói ra thân phận của hắn một chút cũng chưa hề giật mình: "Đừng vô nghĩa, nói chính sự."
Lê Đông Nguyên nói: "Còn không phải tôi nghe nói cậu còn có một tờ manh mối cửa thứ chín à......"
Nguyễn Nam Chúc cười như không cười: "Nghe nói?"
Lê Đông Nguyên: "Vãi chưởng, tôi thật sự là nghe nói, bọn họ đều đang truyền."
Bọn họ nói đến đây, Lâm Thu Thạch lại đột nhiên nhớ tới Nguyễn Nam Chúc đã thông qua cánh cửa thứ mười, vậy chẳng phải có thể hắn đã lấy được manh mối cửa thứ mười một? Cũng không biết manh mối cửa thứ mười một là cái dạng gì, so với những cửa khác có chỗ gì đặc biệt hay không.
"Cho nên?" Nguyễn Nam Chúc nhìn anh ta.
"Cho nên, có thể bán manh mối cho tôi hay không?" Lê Đông Nguyên rốt cuộc nói ra mục đích hôm nay anh ta tới đây.
Nguyễn Nam Chúc không chút do dự từ chối: "Không thể."
Lê Đông Nguyên: "Cậu có thể tùy ý ra giá, chỉ cần tôi có thể trả nổi ——" Manh mối cửa thứ chín quá khó có được, kể cả là anh ta cũng chưa lấy được.
Cũng chỉ có kẻ điên Nguyễn Nam Chúc này có thể lấy được hai tờ.
Nguyễn Nam Chúc ăn một quả vải đưa tới miệng hắn, cũng không đáp lại.
Nhìn thấy thái độ Nguyễn Nam Chúc là cái dạng này, Lê Đông Nguyên có vẻ có chút nôn nóng, anh ta nói: "Mười ba ngày sau là kỳ hạn vào cửa của tôi, tôi không có nhiều thời gian như vậy."
Nguyễn Nam Chúc: "Không phải anh cạy sinh ý của tôi cạy rất vui vẻ à? Còn nói tôi lấy sắc tiếp người." Hắn nở nụ cười, ánh mắt lại rất lạnh, "Hiện tại biết tới nhờ vả tôi?"
Lê Đông Nguyên xấu hổ nở nụ cười, "Xin lỗi, xin lỗi, bằng không tôi ngủ cùng ngài một đêm đại nhân ngài liền đại lượng quên chuyện này đi nhé?"
Nguyễn Nam Chúc chỉ ra cửa: "Cút."
Lê Đông Nguyên lộ ra biểu tình oan ức.
Lâm Thu Thạch nghĩ thầm người này đúng thật là quá đáng, muốn lấy manh mối liền thôi bỏ đi, còn muốn chiếm tiện nghi lão đại của chúng tôi, bị kêu cút thật là một chút cũng không oan.
"Cho anh manh mối cửa thứ chín cũng không phải không thể." Nguyễn Nam Chúc nói, "Nhưng tôi có một điều kiện."
Lê Đông Nguyên: "Điều kiện gì?"
Nguyễn Nam Chúc: "Anh vào cửa thứ mười cùng anh ấy."
Lê Đông Nguyên nghe vậy sửng sốt, nhìn về phía Lâm Thu Thạch: "Không phải là cậu......"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Đúng vậy."
Biểu tình Lê Đông Nguyên đại biến: "Cậu điên rồi?!"
Nguyễn Nam Chúc đã không còn kiên nhẫn: "Hoặc là đáp ứng hoặc là cút, đừng lãng phí thời gian của tôi."
Sắc mặt Lê Đông Nguyên thay đổi thất thường, cuối cùng vẫn là cắn răng đáp ứng, đi theo Lâm Thu Thạch cùng tiến vào cánh cửa thứ mười. Nhưng nhìn biểu tình, có vẻ còn có cái gì muốn nói, nhưng là ngại Lâm Thu Thạch đang ở đây nên chưa nói ra.
Lâm Thu Thạch đúng lúc đứng lên, tỏ vẻ mình muốn đi rửa tay.
Lần này Nguyễn Nam Chúc không cản.
Kết quả Lâm Thu Thạch mới vừa đi WC rửa xong tay trở về, liền nghe thấy Nguyễn Nam Chúc đang cãi nhau với Lê Đông Nguyên, Lê Đông Nguyên không phải đối thủ của Nguyễn Nam Chúc, cuối cùng bị chọc tức đạp cửa đi ra, thấy Lâm Thu Thạch còn trừng mắt liếc hắn một cái.
Lâm Thu Thạch bị anh ta trừng không thể hiểu được, Lê Đông Nguyên tới câu: "Tự cậu cẩn thận một chút đi, Chúc Manh móc ra khẳng định so cậu còn lớn!"
Lâm Thu Thạch: "......" Tôi đã biết cậu ấy so với tôi lớn, không cần anh nhắc lại cảm ơn.
Hắn vào phòng, thấy Nguyễn Nam Chúc mặt vô biểu tình ngồi ở trên giường, liền nói: "Sao lại cãi nhau rồi?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Có người một hai phải khoa tay múa chân với tôi." Hắn khinh thường nói, "Anh ta cũng xứng?"
Lâm Thu Thạch: "Cậu còn đang bệnh mà, đừng nóng giận." Hắn ôn hòa hỏi, "Buổi tối muốn ăn gì?"
Nguyễn Nam Chúc dựa vào giường: "Ăn cháo đi, anh nấu."
Lê Đông Nguyên giận dỗi rời đi, Lâm Thu Thạch vẫn không để ở trong lòng, hắn cho rằng giữa Lê Đông Nguyên với bọn họ còn sẽ có rất nhiều chuyện, bất kể là tốt hay xấu, nhưng Lâm Thu Thạch lại không hề nghĩ tới, ngày đó, là ngày cuối cùng hắn gặp được Lê Đông Nguyên.
Sáng sớm mười ba ngày sau, Nguyễn Nam Chúc đã xuất viện nhận được một cuộc điện thoại, lúc ấy người trong biệt thự đang cùng nhau ăn bữa sáng, sau khi hắn ngắt điện thoại, biểu tình khựng lại trong nháy mắt, sau đó thấp giọng mở miệng: "Lê Đông Nguyên đã chết."
Mọi người còn đang nói chuyện với nhau đột nhiên yên lặng, tất cả đều nghe thấy lời Nguyễn Nam Chúc nói.
Động tác Trình Thiên Lí gặm bánh bao cũng dừng, cậu ta hả một tiếng, hỏi ra câu tất cả mọi người muốn hỏi: "Nguyễn ca, anh đang nói cái gì...... Lê Đông Nguyên, là Lê Đông Nguyên Bạch Lộc kia á?"
Nguyễn Nam Chúc ừ một tiếng, đứng lên: "Tôi muốn qua đó một chuyến."
Lâm Thu Thạch nói: "Tôi đi cùng cậu." Tuy rằng Nguyễn Nam Chúc đã xuất viện, nhưng thân thể lại chưa hoàn toàn khôi phục, hiện tại nhìn sắc mặt vẫn còn vài phần tái nhợt. Hắn lo lắng nếu Nguyễn Nam Chúc gặp chuyện gì ở bên ngoài, thân thể liền không chống đỡ được.
"Được." Nguyễn Nam Chúc đồng ý Lâm Thu Thạch đi theo.
Lâm Thu Thạch nhanh chóng thay quần áo, cùng Nguyễn Nam Chúc lên xe.
Sau khi Nguyễn Nam Chúc nói ra một địa điểm, liền ngồi ở trên ghế phụ nhắm mắt nghỉ ngơi, sắc mặt hắn tái nhợt, lông mi thật dài đen như lông quạ, lúc này nhẹ nhàng rung động, khiến hắn tăng thêm vài phần yếu ớt. Nhưng loại yếu ớt này, lại giống như chỉ là ảo giác của Lâm Thu Thạch.
Nguyễn Nam Chúc đang đau lòng sao? Không, Lâm Thu Thạch cảm thấy lộ ra trên người hắn càng có rất nhiều một loại bi ai thỏ tử hồ bi. Nguyễn Nam Chúc ghét Lê Đông Nguyên, nhưng lại không hy vọng anh ta cứ như vậy chết đi, bởi vì thấy kết cục của Lê Đông Nguyên, không khỏi sẽ nghĩ đến chính bọn họ. (thỏ tử hồ bi đại khái là nỗi buồn cho cái chết hoặc sự bất hạnh của đồng minh)
Lâm Thu Thạch nhớ tới lần cuối cùng gặp mặt Lê Đông Nguyên hơn mười ngày trước, hắn thở ra một hơi thật dài, như là muốn đem đống khí đang đè nén trong ngực kia phun ra ngoài.
Sau 40 phút đi đường, bọn họ tới một tòa chung cư trong nội thành.
Lâm Thu Thạch cho rằng Bạch Lộc ở một phòng bên trong chung cư, kết quả tới rồi mới biết được chung cư này đều là do Bạch Lộc mua lại.
Lúc này phía dưới chung cư có không ít người vây quanh, Lâm Thu Thạch nhìn thấy liền có loại dự cảm không ổn. Quả nhiên, sau khi hắn đỗ xe xong, ngó ngó tới hướng đám người chen chúc, trông thấy thứ bọn họ đang vây quanh.
Đó là một bộ thi thể dập nát, đã nhìn không ra diện mạo, nhưng từ quần áo với hình dáng riêng cũng có thể nhận ra, cái người ngã chết trước mắt này, là Lê Đông Nguyên.
Lâm Thu Thạch không phải lần đầu tiên ở hiện thực thấy người chết, nhưng lại là lần đầu tiên thấy một người quen thuộc cứ như vậy chết đi. Hắn nghiêng đầu, nhìn nhìn Nguyễn Nam Chúc, thấy hắn vẫn duy trì biểu tình bình đạm như cũ, chỉ có cặp con ngươi màu đen kia là hơi gợn sóng, như là mặt hồ bị quấy đảo.
Có tiếng khóc của nữ nhân vang lên, một thiếu nữ mười mấy tuổi lao ra từ bên trong đám người, cô ta quỳ gối gào khóc trước thi thể Lê Đông Nguyên, còn muốn duỗi tay ôm thi thể đã rách nát thảm hại của Lê Đông Nguyên vào lòng.
Người chung quanh ngăn cản hành động của thiếu nữ, mạnh mẽ kéo cô ta từ bên cạnh thi thể Lê Đông Nguyên đi.
Lâm Thu Thạch nhìn quanh bốn phía, phát hiện có vài người đang khe khẽ nói nhỏ, có vài người lại biểu tình đau khổ, ánh mắt chết lặng, nghĩ đến hẳn là thuộc về thành viên Bạch Lộc.
Một nữ nhân xinh đẹp đi tới trước mặt Nguyễn Nam Chúc, thấp giọng nói với hắn: "Nguyễn tiên sinh, chào ngài."
"Chào cô, Kim tiểu thư." Nguyễn Nam Chúc nói.
"Anh có thể gọi tên của tôi, Kim Vũ Nhuế." Nữ nhân dường như muốn cười với Nguyễn Nam Chúc, nhưng rồi lại cứng đờ, chỉ là ép buộc khóe miệng cong lên, nhìn qua mười phần miễn cưỡng, "Sau này, tôi sẽ đảm nhận công việc nội bộ của Bạch Lộc."
Hàm nghĩa trong lời nói, đó là cô ta chính là thủ lĩnh đời kế tiếp của Bạch Lộc.
"Ừ." Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu, ý bảo chính mình đã biết, hắn trầm mặc một lát, chợt lại nói câu: "Không muốn cười thì đừng cười."
Nụ cười của Kim Vũ Nhuế nháy mắt phai nhạt, cô ta hít thật sâu một hơi, như là đang khống chế cảm xúc của mình, tiếp theo hắng giọng nói nói: "Mời vào trong, Nguyễn tiên sinh."
Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu, đi vào trong phòng, Lâm Thu Thạch đi theo sau hắn.
Trong đại sảnh chung cư ngồi hoặc đứng tổng cộng sáu người, cộng thêm những người bên ngoài, toàn bộ tổ chức Bạch Lộc hẳn là có khoảng hai mươi người.
Kim Vũ Nhuế bắt đầu tuyên bố những việc Lê Đông Nguyên đã chuẩn bị xong trước khi chết, toàn bộ quá trình cực kỳ an tĩnh.
Nhưng bên trong yên tĩnh, Lâm Thu Thạch lại cảm giác thấy có dòng chảy ngầm. Trong đám dường như có người hơi bất mãn đối với việc Kim Vũ Nhuế làm người nối nghiệp, nhưng ánh mắt lại rơi trên người Nguyễn Nam Chúc —— bọn họ lại đang kiêng kị cái người ngoài Nguyễn Nam Chúc này.
Lâm Thu Thạch rốt cuộc đã hiểu hàm nghĩa Nguyễn Nam Chúc tới nơi đây, hắn tới nơi này để thay thế Lê Đông Nguyên trấn một lần cuối cùng. (trấn giữ, đàn áp)
Kim Vũ Nhuế trở thành thủ lĩnh đời kế tiếp của Bạch Lộc, cô ta vừa mới qua cửa thứ tám, cách cửa thứ chín còn chút thời gian.
Nhưng hiển nhiên, cô ta cũng không thể giống Lê Đông Nguyên khiến mọi người trong Bạch Lộc chịu phục như vậy.
Nguyễn Nam Chúc khẳng định cũng đã nhìn ra, nhưng hắn cũng không có ý định nhúng tay vào chuyện của Bạch Lộc, chỉ là trầm mặc ngồi ở bên cạnh.
Lâm Thu Thạch thấy sắc mặt hắn trắng bệch, đoán đại khái là hắn cảm thấy có chút không thoải mái, liền hơi lo lắng, nghĩ nghĩ, từ trong túi lấy ra một viên kẹo lặng lẽ đưa cho Nguyễn Nam Chúc.
Nguyễn Nam Chúc quay đầu lại nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng gật đầu, bóc giấy gói kẹo ra, chậm rãi bỏ vào trong miệng.
Hương vị kẹo rất ngọt, hòa tan cảm giác làm người không khoẻ nào đó, Nguyễn Nam Chúc ngồi thật lâu trong đại sảnh, cho đến khi Kim Vũ Nhuế phân phó xong sự tình.
Người trong đại sảnh bắt đầu tan đi, cuối cùng chỉ để lại ba người bọn họ.
Kim Vũ Nhuế ngẩng đầu, cười khổ nói: "Cảm ơn anh Nguyễn tiên sinh, nếu không có anh, tôi cũng không biết làm thế nào mới tốt."
Nguyễn Nam Chúc đứng lên, nói: "Tôi chỉ có thể giúp cô đến đây, đường còn lại phải tự cô đi."
Kim Vũ Nhuế gật gật đầu, cô ta cũng không phải cây tơ hồng yếu ớt gì, tuy rằng lúc đối mặt mưa gió có dao động nhất thời, nhưng chung quy vẫn là phải tự mình đứng vững bên trong gió lốc.
"Chúng tôi đây xin phép đi trước." Nguyễn Nam Chúc nói.
"Nguyễn tiên sinh không ở lại ăn cơm chiều sao?" Kim Vũ Nhuế khách khí hỏi.
"Không cần." Nguyễn Nam Chúc xin miễn ý tốt của Kim Vũ Nhuế, hắn nói, "Chờ đến lúc hạ táng anh ta tôi lại đến."
Kim Vũ Nhuế cũng không cưỡng cầu, gật gật đầu, tiễn Nguyễn Nam Chúc với Lâm Thu Thạch đến cửa.
Thi thể Lê Đông Nguyên đã được mang đi, trên mặt đất chỉ còn lại một bãi máu vương vãi nói cho thế nhân ở đây đã từng xảy ra chuyện gì.
Mà lại qua mấy ngày, vết bẩn này cũng sẽ biến mất không thấy, bên trong Bạch Lộc người đến người đi, có lẽ rất nhanh bọn họ liền sẽ quên đã từng có người gọi là thủ lĩnh Lê Đông Nguyên.
:((((((((((((
Cả một chặng đường này, sắc mặt Nguyễn Nam Chúc đều không quá đẹp.
Chờ đến trên đường trở về, ngồi vào buồng lái, Lâm Thu Thạch mới cảm thấy không đúng, hắn nói: "Nam Chúc, vết thương trên người cậu không có việc gì chứ?" Hắn ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt. Mới đầu Lâm Thu Thạch còn tưởng rằng mùi máu này là bởi vì Lê Đông Nguyên, nhưng đến hiện tại Lâm Thu Thạch vẫn có thể ngửi thấy hương vị này.
"Không có việc gì." Nguyễn Nam Chúc nghiêng nghiêng dựa vào cửa xe.
Lâm Thu Thạch một chút cũng không tin hắn không có việc gì, hắn nhíu mày, nói: "Cậu cho tôi xem."
Nguyễn Nam Chúc nói: "Không cho."
Lâm Thu Thạch sửng sốt, hắn không nghĩ tới Nguyễn Nam Chúc từ chối dứt khoát như vậy.
"Trở về lại nói." Nguyễn Nam Chúc nói, hắn nói xong lời này, liền chậm rãi nhắm mắt, dường như có chút mệt mỏi.
Trong lòng Lâm Thu Thạch lo lắng, không khỏi chạy xe càng nhanh một ít.
Mấy chục phút sau, bọn họ trở lại biệt thự, Nguyễn Nam Chúc mới mỏi mệt mở mắt, Lâm Thu Thạch nhanh chóng đỡ hắn vào phòng, sau khi nhìn hắn nằm lên trên giường, liền cực kỳ tự nhiên ngồi ở mép giường, tay nắm lấy góc áo Nguyễn Nam Chúc.
Nguyễn Nam Chúc ngước mắt nhìn hắn: "Anh muốn làm gì?"
Lâm Thu Thạch nói: "Tôi muốn xem lưng cậu......" Vết thương trên lưng Nguyễn Nam Chúc là nghiêm trọng nhất.
Nguyễn Nam Chúc nghiêng đầu nhìn Lâm Thu Thạch một cái: "Không xem được không?"
Lâm Thu Thạch nhíu mày: "Không được." Hắn cảm thấy miệng vết thương của Nguyễn Nam Chúc khẳng định là nứt ra rồi.
Nguyễn Nam Chúc nghĩ nghĩ: "Vậy anh cho tôi một viên kẹo."
Lâm Thu Thạch móc kẹo ra từ trong túi, bóc xong liền nhét vào miệng Nguyễn Nam Chúc.
"Xem đi." Nguyễn Nam Chúc miệng ngậm kẹo hàm hồ nói, "Kỳ thật cũng không có gì đẹp......"
Lâm Thu Thạch xốc áo Nguyễn Nam Chúc lên, quả nhiên thấy miệng vết thương nứt ra rồi, máu loãng chảy xuống dọc theo lưng, cuối cùng bị quần áo thấm hết.
Hắn nhíu mày: "Như vậy không được, tới bệnh viện đi."
Nguyễn Nam Chúc không động đậy, hô hấp bắt đầu trở nên đều đều.
Lâm Thu Thạch ngước mắt nhìn lại, thở dài: "Làm sao lại bắt đầu giả vờ ngủ rồi."
Nguyễn Nam Chúc vẫn là không nói lời nào.
Mặt Lâm Thu Thạch lộ vẻ bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng dậy tới bên cạnh cầm băng gạc, giúp Nguyễn Nam Chúc xử lý đơn giản chỗ bị nứt ra một chút, trong miệng còn nói: "Sáng ngày mai nhất định phải tới bệnh viện đấy."
Nguyễn Nam Chúc hàm hồ đáp lại, liền lại lần nữa nhắm mắt, hắn thật là có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm xúc đến rồi, có đủ kích thích hay không, tác giả ưỡn ngực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.