Chương trước
Chương sau
Trên hành lang u ám, Nguyễn Nam Chúc vẫn luôn giơ tay nhìn đồng hồ.
Thời gian năm phút cũng không tính là nhiều, đặc biệt là ở bên trong cánh cửa hung hiểm, ngắn ngủn vài phút này càng như chợt lóe mà qua.
Lâm Thu Thạch đã tiến vào trong phòng, lúc này quanh mình một mảnh yên tĩnh, chỉ có thể thấy ngọn lửa khi sáng khi tối phía cuối hành lang.
Kim đồng hồ từng chút chuyển động, một vòng, hai vòng, ba vòng...... Ngay thời điểm nó chuyển qua vòng thứ tư, Trình Nhất Tạ cuối cùng nhịn không được thấp thấp hỏi câu: "Anh ấy có thể trở về không?"
Nguyễn Nam Chúc liếc Trình Nhất Tạ một cái, không trả lời, nhưng ánh mắt hắn lại nói cho Trình Nhất Tạ đáp án —— Lâm Thu Thạch nhất định sẽ trở về.
Trình Nhất Tạ than nhỏ trong lòng, không nói chuyện nữa.
Thời gian còn dư lại 30 giây, bên trong cánh cửa vẫn không có động tĩnh như cũ.
Động tĩnh trong gương lại càng lúc càng lớn, thậm chí thỉnh thoảng có thể thấy La Thiên Thủy đi lại ở bên trong, xem ra năm phút thật sự là cực hạn của cô ta.
Ánh mắt Nguyễn Nam Chúc ngưng lại trên kim giây đồng hồ trên tay.
La Thiên Sơn đứng bên cạnh hắn chợt nói: "Thiên Thủy, không cần cố quá."
Còn có mười lăm giây sẽ đến thời gian bọn họ ước định, nhưng Lâm Thu Thạch vẫn chưa hề đi ra ngoài, xem ra là lành ít dữ nhiều. La Thiên Sơn đối với tình huống như vậy cũng không kinh ngạc, vốn dĩ bên trong cánh cửa đã là tình huống cực kỳ hung hiểm, chưa kể, bọn họ còn có điều giấu giếm.
Chìa khóa đúng là treo ở trên vách tường. Chỉ là số lượng chìa khoá treo lên, lại không chỉ một cái. La Thiên Sơn rất tin tưởng vào Chúc Manh, trực giác của anh ta nói nếu là Chúc Manh đi vào, nhất định có thể trong năm phút tìm được chiếc chìa khoá chân chính. Nhưng lúc này lại đổi thành nam nhân tên Dư Lâm Lâm kia, anh ta liền không xác định.
Nhưng dù sao những việc này đều là do tự bọn Chúc Manh quyết định, La Thiên Sơn cũng lười đi nói.
Tích tắc, thời gian vài giây vào lúc này có vẻ dài cực kỳ.
La Thiên Thủy trong gương, chật vật ngã ra ngoài, cô ta dường như bị chút thương, trong miệng nói: "Lấy được chưa?"
La Thiên Sơn thấy cô ta xuất hiện, sắc mặt nặng nề lắc đầu.
Nhưng ngay lúc bọn họ nói chuyện, trên hành lang truyền đến một tiếng vang rất nhỏ, có thứ gì đó rơi trên hành lang.
Người khác có lẽ thấy không rõ, nhưng Nguyễn Nam Chúc lại nhìn thấy rõ ràng —— trước một khắc cánh cửa khép lại, một chiếc chìa khoá đồng được ném ra từ trong cửa. Không cần nghĩ cũng biết, chìa khóa đồng kia rốt cuộc là ai ném ra. Nhưng tuy rằng chìa khóa ra ngoài, người lại bị nhốt ở bên trong.
Con ngươi màu đen của Nguyễn Nam Chúc, hiện ra sắc tối tăm mịt mù.
Hắn chậm rãi đi tới bên cạnh La Thiên Sơn đang lộ vẻ vui mừng, La Thiên Sơn vốn đang nói chuyện với La Thiên Thủy, dường như anh ta đã nhận ra người bên cạnh có chút không thích hợp, đang muốn quay đầu, lại cảm thấy một vũ khí sắc bén lạnh băng kề lên cổ mình.
"Đi vào." Giọng Nguyễn Nam Chúc lạnh lùng truyền đến.
"Cái gì?" La Thiên Thủy thấy thế sửng sốt, "Cô đang làm cái gì ——" Cô ta trợn tròn đôi mắt, có vẻ hoàn toàn không nghĩ tới Nguyễn Nam Chúc sẽ đột nhiên gây khó dễ.
Nguyễn Nam Chúc giơ tay nhìn đồng hồ, không chút do dự tăng thêm lực đạo trong tay, dao ăn sắc bén cắt vào da La Thiên Sơn, máu đỏ tươi chảy ra. La Thiên Sơn oán hận nói: "Có giỏi thì cô giết tôi đi!"
Nguyễn Nam Chúc lại cười, hắn nói: "Anh cho rằng tôi không dám?"
La Thiên Thủy không nói, cô ta từ trong giọng nói của Nguyễn Nam Chúc phán đoán, người trước mắt này là thật sự dám, thật dám đem lưỡi dao sắc bén kia, cắm vào cổ anh trai cô ta.
La Thiên Sơn không giống cô ta, là con người sẽ bị thương sẽ tử vong, La Thiên Thủy cắn chặt răng: "Cho mấy người thêm 30 giây......"
Nguyễn Nam Chúc cười lạnh: "Một phút, thiếu một giây anh cô sẽ chết ở chỗ này."
La Thiên Thủy: "Cô ——"
La Thiên Sơn bị Nguyễn Nam Chúc đột nhiên gây khó dễ tức tới cả người phát run, anh ta không nghĩ tới Nguyễn Nam Chúc vậy mà sẽ vì cái người vào phòng kia làm ra hành động không sáng suốt như vậy.
"Nhất Tạ, cậu làm." Nguyễn Nam Chúc đưa dao trong tay cho Trình Nhất Tạ, "Nếu anh ta dám phản kháng, thì thọc thẳng vào." Ngữ khí hắn chắc chắn, không chút nào giống như là đang nói đùa.
La Thiên Sơn cũng biết Nguyễn Nam Chúc nghiêm túc. Người này căn bản chính là kẻ điên không dựa theo lẽ thường, người bình thường thấy chìa khóa đã sớm quên đồng đội ở sau đầu, ai sẽ nghĩ tới xông vào địa phương nguy hiểm như vậy cứu người ra!
La Thiên Sơn cho La Thiên Thủy một ánh mắt, La Thiên Thủy đang muốn khẽ gật đầu, liền nghe thấy Nguyễn Nam Chúc tiếp tục phân phó: "Xem trọng thời gian, một phút, La Thiên Thủy chỉ cần dám ra trước một giây đồng hồ, trực tiếp động thủ."
Trình Nhất Tạ nói: "Được."
La Thiên Thủy cả giận nói: "Chúc Manh cái đồ lật lọng lừa đảo!"
Nguyễn Nam Chúc cười lạnh: "Đồ lừa đảo? Cô không biết xấu hổ kêu tôi lừa đảo? Đã nói là năm phút cô vậy mà ra ngoài trước, nếu anh ấy đã chết, mấy người đều đến chôn cùng."
La Thiên Thủy nói: "Chỉ là ra trước năm giây mà thôi —— kể cả cho anh ta thêm năm giây ——"
Câu nói kế tiếp của cô ta đứt đoạn trong ánh mắt lạnh như băng sương của Nguyễn Nam Chúc.
La Thiên Thủy biết chuyện này không thể tiếp tục xoay chuyển đường sống, vì thế căm giận xoay người, lại lần nữa tiến vào gương trước mặt.
Nguyễn Nam Chúc nhìn về phía cuối hành lang, đợi khi hai mẹ con kia lại lần nữa biến mất liền chạy thục mạng như điên, hướng tới căn phòng Lâm Thu Thạch đi vào.
Thời gian một phút, cũng chỉ là trong giây lát.
Nguyễn Nam Chúc mở cửa, lúc nhìn thấy Lâm Thu Thạch cách cửa không xa, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Hắn vọt vào bên trong, muốn mang Lâm Thu Thạch từ trong phòng ra ngoài.
Nhưng mà lúc này toàn bộ trong phòng cũng đã bắt đầu bốc cháy, nhiệt độ cao dọa người, Nguyễn Nam Chúc thấp giọng ho khan, gian nan bế Lâm Thu Thạch lên, đi tới cửa.
Ngắn ngủn vài bước đường, lại như biến thành đường thông qua địa ngục.
Mặt đất nóng bỏng cùng ngọn lửa thiêu đốt da thịt Nguyễn Nam Chúc, nghe nói cấp bậc đau đớn do bị bỏng gây ra là cao nhất, Nguyễn Nam Chúc rất đau, nhưng bước chân của hắn lại rất ổn.
Từng bước một, mười mấy giây sau, Nguyễn Nam Chúc rốt cuộc rời khỏi căn phòng đã bị thiêu tới sắp biến dạng, ra tới hành lang.
Lâm Thu Thạch còn đang ngủ say trong lòng hắn, Nguyễn Nam Chúc chỉ cần cúi đầu, liền có thể nhìn thấy nhan sắc khi ngủ của Lâm Thu Thạch. Hắn rũ mắt, ý nghĩ trong đầu lại là còn may Lâm Thu Thạch ngất đi, bằng không trông thấy bộ dáng của hắn lúc này thì phải làm sao bây giờ, hắn lúc này, lại không xinh đẹp.
"Chúc Manh!!" Trình Nhất Tạ ở đầu kia hành lang nhìn tới kinh tâm run sợ.
Chỉ thấy thời điểm Nguyễn Nam Chúc từ trong phòng ra ngoài đã biến thành một người lửa, chật vật ngã ở trên hành lang lăn lộn vài vòng lửa trên người mới dập tắt.
Đây chỉ là một vài động tác lại dường như hao hết sức lực của hắn, một hồi lâu cũng không hề nhúc nhích.
Thời gian một phút lập tức liền phải tới rồi, ngay lúc Trình Nhất Tạ nghĩ có cần phải qua đó hỗ trợ hay không, Nguyễn Nam Chúc giãy giụa từ trên mặt đất bò lên, hắn tìm được chìa khoá trên sàn nhà, sau đó gian nan kéo Lâm Thu Thạch, về tới bên cạnh bọn họ.
Tích tắc, một phút thời gian vừa vặn đến.
Thời điểm La Thiên Thủy từ trong gương ra ngoài nửa người đều là máu, cô ta cũng bị thương, vừa nâng mắt liền thấy Nguyễn Nam Chúc đã bị thiêu tới gương mặt hoàn toàn thay đổi. Người bình thường chịu thương như vậy chỉ sợ đã sớm ngất đi rồi, nhưng Nguyễn Nam Chúc lại vẫn còn ý thức, hắn dựa vào vách tường, cặp con ngươi màu đen kia lạnh lùng trừng La Thiên Thủy, giọng nói cũng không thanh thoát như lúc trước, bị khói hun tới khàn cực kỳ: "Tìm được chìa khóa rồi, tìm cửa."
La Thiên Thủy hoảng loạn nhìn La Thiên Sơn một cái.
Biểu tình La Thiên Sơn cũng có chút phức tạp, thật ra đây là lần đầu tiên anh ta thấy người như Nguyễn Nam Chúc, anh ta nói: "Cửa, tôi không có manh mối, còn phải tìm từng phòng một."
Chỉ là trên người Nguyễn Nam Chúc bị thương nặng như vậy, lại không biết có thể chống đỡ tới thời điểm tìm được cửa hay không.
Nguyễn Nam Chúc không nói, ngay khi mấy người khác cho rằng hắn đã ngất xỉu rồi, hắn lại mở miệng, trong miệng hộc ra ba chữ: "Cửa thoát hiểm."
La Thiên Sơn sửng sốt.
"Tới cửa thoát hiểm nhìn xem." Giọng Nguyễn Nam Chúc đã cực kỳ suy yếu, cần người nghe phải rất cố gắng mới có thể nghe thấy rõ ràng, "Cửa đại khái là ở chỗ đó."
Ngay khi bọn họ nói chuyện, nhiệt độ xung quanh bắt đầu dần dần lên cao.
Trình Nhất Tạ mới đầu tưởng là ảo giác của mình, nhưng rất nhanh cậu ta liền phát hiện đây không phải ảo giác của mình —— toàn bộ hành lang đang bốc cháy.
Giấy dán tường bắt đầu biến thành màu đen, có ngọn lửa từ vách tường bên trong vụt ra ngoài.
"Không còn thời gian!" La Thiên Sơn cũng không dự đoán được tình huống như vậy, anh ta nói, "Không thấy bọn họ!"
Trình Nhất Tạ quay đầu, quả nhiên thấy hai mẹ con cuối hành lang biến mất ngoài cửa phòng, mà trong gương xung quanh bọn họ, lại xuất hiện hai cái thân ảnh cháy đen này.
Những người khác trong đoàn cũng phát hiện khác thường, bắt đầu lục tục ra khỏi phòng.
"Làm sao vậy, rốt cuộc sao lại thế này......" Tiếng ồn ào thảo luận làm nhân tâm càng thấy phiền.
Nguyễn Nam Chúc chợt nói: "Nhất Tạ, cách gương xa một chút."
Trình Nhất Tạ nghe vậy, vội vàng vượt lên phía trước một bước. Cậu ta mới vừa bước ra, gương phía sau liền phát ra một tiếng giòn vang, một đôi cánh tay màu đen vươn ra từ trong gương, có ý định bắt lấy cậu ta đứng trước gương.
"Nhanh lên rời khỏi nơi này." Nguyễn Nam Chúc chống tay lên tường, gian nan đứng lên, hắn nói, "Mang theo anh ấy......"
Anh ấy kia, đương nhiên là chỉ Lâm Thu Thạch còn đang hôn mê.
La Thiên Sơn nhìn bộ dáng ba người này, con ngươi trầm trầm, tay anh ta mới vừa thò vào miệng túi, lại bị La Thiên Thủy bên cạnh bắt được.
La Thiên Thủy lộ ra ánh mắt cầu xin đối với anh ta, chậm rãi lắc lắc đầu.
Tại sao...... Trong ánh mắt La Thiên Sơn lộ ra sắc thái nghi hoặc, không phải em ghét cô ta sao?
La Thiên Thủy nhón mũi chân, tiến đến bên tai La Thiên Sơn: "Cô ta làm em nhớ tới mình lúc trước."
Động tác La Thiên Sơn ngừng lại, biểu tình toát ra vài phần đau khổ, anh ta nhìn La Thiên Thủy một cái, lại nhìn nhìn Nguyễn Nam Chúc, cuối cùng cái gì cũng không có làm.
Cửa thoát hiểm ở cuối hành lang, ba chữ to xanh mơn mởn, ở trong bóng tối cực kỳ bắt mắt.
Nhưng đi từ nơi này tới cửa thoát hiểm cũng không phải chuyện gì dễ dàng, gương xung quanh hai bên hành lang xuất hiện vô số đôi cánh tay bị đốt trọi màu đen, những cánh tay này phá tan gương, muốn mạnh mẽ kéo người còn sống vào thế giới thuộc về người chết.
La Thiên Sơn đỡ Nguyễn Nam Chúc.
Nguyễn Nam Chúc xem xét liếc anh ta một cái: "Anh không giết tôi?"
La Thiên Sơn không nói chuyện, nhưng từ biểu tình kia thoạt nhìn, anh ta là rất muốn động thủ với Nguyễn Nam Chúc.
"Anh nên cảm thấy may mắn khi anh không động thủ." Nguyễn Nam Chúc lại là nở nụ cười, mặt hắn bị thiêu đã hoàn toàn thay đổi, nhưng con ngươi lại sáng dọa người, "Không thì lúc này, ai chết ai sống còn chưa biết đâu."
La Thiên Sơn trầm mặc một lát: "Cô liền không nghĩ tới, cô đi vào có thể sẽ không ra được?"
Nguyễn Nam Chúc: "Không nghĩ tới."
Biểu tình La Thiên Sơn hơi hơi vặn vẹo, cảm thấy trong lúc nhất thời lại không thể nói thêm gì với thái độ vô cùng tự tin của Nguyễn Nam Chúc, anh ta đành phải nói: "Cậu ta rất quan trọng?"
Ngữ khí Nguyễn Nam Chúc cực bình tĩnh: "Có quan trọng hay không tôi không biết, tôi chỉ biết nếu đổi lại là tôi đi vào, anh ấy cũng sẽ đi vào tìm tôi." Hắn có cái tự tin này, Lâm Thu Thạch chính là người như vậy.
La Thiên Sơn không nói.
Thời điểm rời khỏi hành lang, trong đoàn có một vài người bị cánh tay màu đen bắt lấy, cứ như vậy bị sống sờ sờ kéo vào thế giới trong gương.
Những người này vừa rơi vào gương, thân thể liền bắt đầu bốc cháy, trong miệng phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết quả thực làm người không đành lòng nhìn thẳng.
Cũng may bên người bọn họ có La Thiên Thủy, La Thiên Thủy có thể tiến vào gương, đem những cánh tay cháy đen đó xử lý trước.
"Tôi thấy cửa rồi, tôi thấy cửa rồi!!" Có người đột nhiên kêu to lên, hô to với người ở ngoài hành lang, "Ngay trong phòng này, mọi người lại đây nhanh lên......"
"Cửa?" La Thiên Thủy nghe vậy vui vẻ, nhìn về phía La Thiên Sơn.
La Thiên Sơn còn chưa nói, Trình Nhất Tạ liền nhàn nhạt nói: "Người kia không phải người sống." Người kêu to là người chết trong đoàn xen lẫn với đám người lúc trước bọn họ phát hiện, mũi chân về phía sau, gót chân vượt mức quy định.
"Chìa khóa, chìa khóa ở chỗ tôi này!" Lại có người chết bắt đầu kêu to, tiếng kêu của bọn họ ở giữa tiếng kêu gào thê thảm lại rất rõ ràng, quả nhiên hấp dẫn một vài người sống đi qua.
"Mọi người thì sao, mọi người không qua đó à?" Người nọ nhìn về phía bọn Nguyễn Nam Chúc với La Thiên Sơn.
"Không được." La Thiên Sơn nói, "Tự mấy người chơi đi."
Người nọ nghe vậy còn muốn nói cái gì nữa, La Thiên Sơn liền nói câu: "Một vừa hai phải."
Người nọ nghe xong lời này, biểu tình vặn vẹo một lát, lại là thật sự xoay người đi mất, mà hai người bị hắn ta lừa đi vào phòng kia, cửa phòng liền bị khóa lại, sau đó trong phòng liền truyền đến tiếng kêu thê lương với mùi vị thịt bị nướng chín.
Nơi này quả thực là địa ngục.
Trải qua quá trình gian nan, bọn họ rốt cuộc đi tới cửa thoát hiểm.
La Thiên Sơn nhìn về phía Nguyễn Nam Chúc: "Cửa thật sự ở chỗ này?"
Nguyễn Nam Chúc đã quá hư nhược rồi, có thể không nói lời nào liền không nói lời nào, nghe thấy vấn đề của La Thiên Sơn, cũng chỉ nâng nâng mắt, một bộ tin hay không thì tùy.
La Thiên Sơn liền cũng lười hỏi lại, dùng sức đẩy cánh cửa phòng cháy kia ra. Đằng sau cửa phòng cháy, quả nhiên xuất hiện một cánh cửa sắt màu đen, trên cửa sắt treo một ổ khóa lớn, đều đang nói cho bọn họ nơi này là con đường rời đi.
La Thiên Thủy quá mừng mà bật khóc.
Nguyễn Nam Chúc đưa chìa khóa cho Trình Nhất Tạ, ý bảo cậu ta mở cửa.
Trình Nhất Tạ mở cửa, lộ ra đường hầm tràn ngập ánh sáng phía sau, cậu ta cong lưng, nhặt manh mối lên bỏ vào túi tiền.
"Chúng tôi đi trước." La Thiên Sơn nhìn Nguyễn Nam Chúc một cái, "Bảo trọng."
Nguyễn Nam Chúc thấp giọng nói: "Bảo trọng."
La Thiên Sơn với La Thiên Thủy cùng nhau vào đường hầm, trước một khắc bước vào đường hầm, La Thiên Thủy đứng bên cạnh anh ta liền biến mất, hiển nhiên cô ta chỉ có thể tồn tại ở thế giới bên trong cánh cửa đáng sợ, chỉ cần vừa ra khỏi cửa, cô ta liền sẽ biến mất không thấy.
Trình Nhất Tạ đang định kêu Nguyễn Nam Chúc đi cùng, lại phát hiện hắn đã hôn mê bất tỉnh. Cậu ta khe khẽ thở dài, đặt cả Lâm Thu Thạch đang cõng lên mặt đất, túm chân hai người đem bọn họ kéo ra bên ngoài.
Lúc này ngọn lửa đã đốt tới cửa, chỉ cần bọn họ chậm thêm một chút, chỉ sợ đều không thể may mắn thoát khỏi —— còn vị trí người duy nhất có thể sống sót kia, ai biết sẽ thuộc về người nào.
Đi tới cuối đường hầm, hình ảnh xung quanh Trình Nhất Tạ vừa chuyển, cậu ta xuất hiện ở biệt thự.
Sau khi hắn trở lại ngoài cửa, liền bước nhanh tới phòng Nguyễn Nam Chúc cùng Lâm Thu Thạch, gõ cửa không có động tĩnh, Trình Nhất Tạ dùng chìa khóa dự phòng mở cửa, quả nhiên ở trong phòng thấy hai người hơi thở mỏng manh.
Một người sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hơi thở gần như không còn, một người nằm trong vũng máu, quả thực như là đã tắt thở.
Trình Nhất Tạ nhanh chóng gọi xe cứu thương, đưa hai người đến bệnh viện.
Sau đó, liền bắt đầu dài dòng chờ đợi hai người thức tỉnh.
Nguyễn Nam Chúc có thể nói là nhặt về một mạng, nếu không phải tố chất thân thể hắn khác hẳn với người thường, chỉ sợ nửa đường tới bệnh viện người liền không còn.
Lâm Thu Thạch so Nguyễn Nam Chúc tốt hơn một chút, nhưng cũng bởi vì mất máu mà suýt nữa cơ thể suy kiệt.
Nói tóm lại, hai người này có thể sống sót đơn thuần là do vận khí tốt.
Thời điểm Trình Nhất Tạ trông hai người bọn họ vẫn luôn rất trầm mặc, lúc Trình Thiên Lí đưa cơm cho cậu ta dùng ngón tay chọc chọc gáy anh trai, nói: "Anh bạn nhỏ, làm sao lại bày ra biểu cảm này, trong đầu bé nhỏ đang suy nghĩ gì thế?"
Trình Nhất Tạ mắt lạnh trừng qua, Trình Thiên Lí thừa nhận thất bại trong giây lát: "Được được được, anh tùy tiện nghĩ, em ăn cơm trước." Sau đó lẩm bẩm lầm bầm nói thật là hung hãn.
Trình Nhất Tạ rất không khách khí: "Kể cả anh nói chỉ số thông minh của em cũng lý giải không được."
Trình Thiên Lí: "Anh còn chưa nói làm sao biết em lý giải không được?"
Mặt Trình Nhất Tạ lộ vẻ khinh thường.
Trình Thiên Lí ấm ức cực kỳ lại không có biện pháp phản bác, ai kêu cậu ta là thật sự ngốc chứ.
Hai người cứ như vậy hôn mê hai ngày, Lâm Thu Thạch tỉnh trước, Nguyễn Nam Chúc tỉnh sau, hai người ở bệnh viện khoảng hơn hai tháng, thân thể mới dần dần khôi phục.
Trong lúc đó ngược lại cũng không xảy ra cái gì khác ngoài ý muốn, biến số duy nhất là Trình Thiên Lí thứ này mỗi ngày đẩy Lâm Thu Thạch ngồi xe lăn chơi xe bay, từ đầu này hoa viên bệnh viện bay tới đầu kia hoa viên, toàn bộ hộ sĩ với người bệnh xung quanh ném tới hai người bọn họ ánh mắt nhìn thiểu năng.
Cuối cùng Lâm Thu Thạch thật sự là chịu không nổi, đối Trình Thiên Lí nói cầu xin cậu buông tha tôi đi, tôi chỉ là một người bệnh đáng thương, tại sao cậu lại đối xử với tôi như vậy.
Trình Thiên Lí cực vô sỉ giải thích nói: "Vận động hữu ích với phục hồi thân thể!"
Lâm Thu Thạch nghe vậy thiếu chút nữa hỏng mất: "Nhưng vận động là xe lăn cũng không phải tôi ——"
Trình Thiên Lí: "Anh ngồi trên xe lăn làm tròn lên không phải cũng tương đương với vận động à?"
Lâm Thu Thạch không lời nào để nói, sau khi mắt to trừng mắt nhỏ một lát với Trình Thiên Lí, tự mình đứng lên khỏi xe lăn tự mình yên lặng đi mất.
Trình Thiên Lí: "Ấy ấy ấy? Anh có thể đi được à ——"
Lâm Thu Thạch mắng: "Tôi con mẹ nó chân lại không đứt, làm sao không thể đi đường."
Mặt Trình Thiên Lí lộ vẻ tiếc nuối.
Buổi tối Lâm Thu Thạch nói chuyện này cho Nguyễn Nam Chúc.
Nguyễn Nam Chúc còn nằm trên giường bệnh, trên mặt tuy rằng tốt hơn chút nhưng hơi thở vẫn còn suy yếu, hắn sau khi nghe xong nói: "Cũng chỉ anh có thể chơi với Trình Thiên Lí."
Lâm Thu Thạch: "......" Tại sao hắn lại cảm thấy những lời này là đang mắng hắn vậy.
Nguyễn Nam Chúc thấy biểu tình Lâm Thu Thạch giống như ăn phân, nhịn không được lộ ra nụ cười.
Thân thể hắn vẫn trong trạng thái chưa khỏi hẳn, bị thương trong cửa đối với thân thể hắn sinh ra ảnh hưởng nghiêm trọng, thế cho nên hiện tại vẫn không thể xuống giường. Lâm Thu Thạch trò chuyện với Nguyễn Nam Chúc, ánh mắt chợt chuyển qua tay hắn.
"Lâm Thu Thạch?" Nguyễn Nam Chúc thấy Lâm Thu Thạch đột nhiên an tĩnh lại, nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng.
Lâm Thu Thạch lúc này mới hoàn hồn, xin lỗi cười: "Xin lỗi, thất thần."
"Suy nghĩ cái gì?" Nguyễn Nam Chúc hỏi hắn.
Lâm Thu Thạch: "Không có gì." Hắn tạm dừng một lát, mím môi.
"Nói đi." Giọng Nguyễn Nam Chúc cực dịu dàng.
Lâm Thu Thạch lại yên lặng trong chốc lát, mới nói: "Có phải rất đau hay không?"
Nguyễn Nam Chúc nhìn Lâm Thu Thạch, nhận ra là hắn đang hỏi lúc mình bị thương bên trong cửa, hắn nghiêng nghiêng đầu, dường như đang nghiêm túc nhớ lại, sau một lúc lâu mới ừ một tiếng.
Lâm Thu Thạch duỗi tay cầm lấy tay Nguyễn Nam Chúc. Động tác của hắn rất nhẹ, hiển nhiên là sợ làm đau Nguyễn Nam Chúc, hắn lật lại tay Nguyễn Nam Chúc, trông thấy băng gạc băng phía trên.
Lúc đổi thuốc, Lâm Thu Thạch đã nhìn thấy miệng vết thương.
Miệng vết thương này rất dài, da thịt lẫn lộn, trên làn da trắng nõn của Nguyễn Nam Chúc có vẻ không hợp nhau. Lâm Thu Thạch còn trông thấy những vết thương khác trên người Nguyễn Nam Chúc, những vết thương đó rậm rạp, ngang dọc đan xen, mặc dù chỉ là nhìn một cái, cũng làm người khác có thể cảm thấy ẩn ẩn phát đau.
Nguyễn Nam Chúc không phải người quen hưởng thụ, cho nên hắn đã cảm thấy đau, vậy nhất định là đặc biệt đau.
Ngón tay Lâm Thu Thạch vuốt ve da thịt trên cổ tay Nguyễn Nam Chúc, trong lúc nhất thời hắn không biết nên nói cái gì.
Nguyễn Nam Chúc cũng không hỏi, hai người cứ như vậy an tĩnh đối diện.
Môi Lâm Thu Thạch hơi hơi mấp máy, đang muốn nói chút gì phá vỡ trầm mặc, Trình Thiên Lí lại vừa vặn từ bên ngoài tiến vào, trong tay cậu ta bưng một rổ quả thật lớn, nói: "Nguyễn ca, Đàm Táo Táo bọn họ tới thăm anh."
Đàm Táo Táo đứng ở phía sau Trình Thiên Lí, ngó cái đầu ra, nói: "Nguyễn ca à, anh thế nào rồi."
Cô ta vừa tiến đến, liền nhìn thấy Lâm Thu Thạch nắm tay Nguyễn Nam Chúc, tấm tắc nói: "Thu Thạch, sao anh lại thừa dịp chúng tôi không ở đây liền chiếm tiện nghi của Nguyễn ca thế." Cô ta cực không biết xấu hổ thò qua, "Ai mà không muốn sờ sờ tay Nguyễn ca chứ......"
Nguyễn Nam Chúc yên lặng rút tay từ trong tay Lâm Thu Thạch ra, nhét vào dưới chăn.
Mặt Đàm Táo Táo lộ vẻ tiếc nuối.
Lâm Thu Thạch: "......" Đàm Táo Táo cô không thể rụt rè chút à.
Trình Thiên Lí đặt rổ quả ở bên cạnh, nói mọi người muốn ăn gì, em đi rửa.
Đàm Táo Táo cũng không quay đầu lại: "Cậu lấy vải ra đi, mỹ nhân nên ăn vải."
Nguyễn Nam Chúc: "Đàm Táo Táo."
Đàm Táo Táo: "Hở?"
Nguyễn Nam Chúc: "Có phải cô cho rằng tôi bị bệnh liền không thể tước cô hay không?"
Đàm Táo Táo nói: "Tôi không có, tôi không phải." Đây còn không phải là chưa từng gặp qua Nguyễn Nam Chúc suy yếu đột nhiên có cảm giác dị dạng à.
Nguyễn Nam Chúc: "Cô chờ đấy cho tôi."
Đàm Táo Táo không tiền đồ chịu thua, oan khuất cực kỳ nhìn Lâm Thu Thạch, nói: "Lâm ca, anh khuyên nhủ Nguyễn ca đi, anh ta muốn tước tôi."
Lâm Thu Thạch nói: "Dùng dao gì tước, dao gọt hoa quả tước được không?"
Đàm Táo Táo: "......" Đôi cẩu nam nam cấu kết với nhau làm việc xấu này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.