Được một người toàn tâm toàn ý tín nhiệm, đương nhiên là chuyện làm người cảm thấy vui vẻ. Nguyễn Nam Chúc ngồi xuống bên cạnh Lâm Thu Thạch, nhẹ lại giọng mở miệng: "Nếu anh đã nói như vậy, thật là tôi không thể không nói cho anh trong túi quần anh rốt cuộc có cái gì."
Lâm Thu Thạch nhìn Nguyễn Nam Chúc, chờ đợi đáp án của hắn.
Sau một lát trầm mặc, môi mỏng của Nguyễn Nam Chúc khẽ mở: "Tôi đút tờ giấy của Dương Mỹ Thụ vào quần áo của anh."
"Tờ giấy? Cậu đang nói tới tờ giấy có bài thơ của cô ta kia?" Sau khi Lâm Thu Thạch biết được là thứ này, nháy mắt đã hiểu ra cái gì, hắn lộ ra biểu tình hơi không thể tưởng tượng nổi, "Tờ giấy kia vậy mà còn có tác dụng như vậy." Nếu không có tờ giấy đó, chắc chắn hắn sẽ bị người đàn bà kia mạnh mẽ kéo ra khỏi cửa.
"Đúng vậy." Nguyễn Nam Chúc nói, hắn dựng thẳng ngón tay đặt ở trên môi, nhẹ giọng dặn dò, "Cho nên nhất định phải nhớ giữ bí mật."
Lâm Thu Thạch gật gật đầu: "Tôi biết."
Nguyễn Nam Chúc tiếp tục nói: "Loại giấy này rất đặc biệt, chẳng những manh mối viết trên đó sẽ càng tỉ mỉ chỉ tiết, thậm chí còn có tác dụng đặc thù —— ngăn cản một lần tấn công của ma quỷ ở bên trong cửa, vật như vậy, có thể biết ở thời khắc mấu chốt thứ này quan trọng bao nhiêu, nếu để quá nhiều người biết chuyện này......"
Lâm Thu Thạch đã hoàn toàn hiểu rõ.
Phương pháp nhận được loại giấy đặc thù này của Dương Mỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-kinh-van-hoa-kinh-van-hoa-chet-choc/792780/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.