Bởi vì chiến lợi phẩm từ chuyến đi Phong Đô lần này cũng chính là thu hoạch của riêng bốn người Cung Diệp Vũ, Bùi Kiêu, Dương Húc Quang, Nhậm Trăn, cho nên lúc này cũng là do bọn họ tự phân chia với nhau. Tuy vậy, từ khi còn ở Phong Đô, bọn họ đã bàn bạc với nhau rằng sẽ trích ra một phần để giao nộp cho quốc gia. Hơn nữa, ngoài bốn người ra còn có một vài Tránh Thoát Giả khác, dù rằng không có đóng góp gì trong lần hành động này, nhưng bọn họ cũng đã phải chịu thương vong vô cùng nghiêm trọng, nếu như chia phần cho bọn họ một ít Thiên Sinh Vũ Khí thì tốt hơn.
Có điều, Cung Diệp Vũ lại làm ầm lên: "Dựa vào cái gì? Bọn lão tử vào sinh ra tử, liều mạng một phen, mặc dù không cứu được Lý Vân Kỳ, nhưng cũng coi như đã dốc hết sức rồi. Thiên Sinh Vũ Khí là do chúng ta đạt được, chứ bọn hắn thì làm được cái tích sự gì chứ? Lúc đó ta đã nói rồi, kẻ nào rời đi thì coi như cắt đứt quan hệ, bây giờ lại còn muốn ta chiếu cố bọn hắn sao? Không có cửa đâu!"
Dương Húc Quang cười khổ nói: "Không nên nói như vậy, tuy rằng lúc đó bọn họ rời đi đúng là làm cho lòng người nguội lạnh, nhưng cho dù bọn họ có ở lại đi nữa cũng chẳng làm nên được chuyện gì có ích cả, giống như ta và Nhậm Trăn vậy, có thể sống sót đã xem như là may mắn rồi. Vì vậy thật không thể trách bọn họ được đâu, vả lại... nếu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-khai-doan/721600/quyen-2-chuong-14-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.