Nguyên Phàm ngồi xếp bằng giữa thung lũng xương trắng mênh mông, cơn gió lạnh buốt của Vùng Đất Chết thổi qua mái tóc bạc dài chấm gót của hắn, mang theo bụi xương và mùi vị của những kỷ nguyên đã lụi tàn. Hắn vừa nuốt trọn tàn hồn của vị Thiên Đế vô danh, một thực thể từng thống trị cả một tinh hệ, từng khiến vạn vật phải quỳ rạp dưới chân mình. Nhưng giờ đây, tất cả những vinh quang, quyền lực và ký ức hào hùng đó chỉ còn là một dòng năng lượng hỗn loạn đang chạy dọc trong kinh mạch của Nguyên Phàm, chờ đợi bị nghiền nát và đồng hóa.
Cảm giác nuốt chửng một vị thần cổ đại không hề dễ chịu như ăn một bữa cơm. Đó là một cuộc chiến tranh giành quyền kiểm soát ngay trong tâm thức. Ý chí của vị Thiên Đế kia, dù chỉ còn là tàn lửa leo lét, vẫn mang theo sự kiêu hãnh không thể dập tắt. Những hình ảnh về các cuộc chiến tranh giữa các vì sao, tiếng gầm thét của hàng vạn binh lính, tiếng nổ của những hành tinh bị phá hủy đang ồ ạt tấn công vào não bộ Nguyên Phàm, cố gắng đè bẹp bản ngã của hắn, biến hắn thành một bản sao tái sinh của vị Thiên Đế đó.
Trong không gian tâm thức tối tăm, Nguyên Phàm thấy mình đứng trước một ngai vàng khổng lồ cao chọc trời. Trên ngai vàng là bóng hình mờ ảo của Thiên Đế, tay cầm một thanh kiếm gãy, ánh mắt rực lửa nhìn xuống hắn.
Ngươi nghĩ ngươi có thể tiêu hóa ta sao, nhãi ranh. Ta là vĩnh cửu. Ta là quy tắc. Dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-hoi-dang-thon-phe-chi-than/5066293/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.