Nguyên Phàm nằm sấp trên mặt đất cháy đen, từng thớ thịt trên cơ thể hắn co giật liên hồi như những con sâu đang giãy chết. Việc nuốt chửng Tín Sứ Bỉ Ngạn là một canh bạc điên rồ mà hắn đã thua trắng. Hắn cứ ngỡ mình là kẻ đi săn vĩ đại, là cái mồm của hư vô có thể nuốt trọn mọi thứ, nhưng hắn đã lầm. Hai luồng sức mạnh Sinh và Tử trong cơ thể hắn không hề dung hợp, chúng đang xâu xé lẫn nhau, biến cơ thể hắn thành một bãi chiến trường tàn khốc. Máu chảy ra từ thất khiếu không còn là màu đỏ hay đen nữa, mà là một thứ dịch lỏng màu xám đục ngầu, sủi bọt và bốc khói nghi ngút, mang theo mùi hôi thối của sự thối rữa và mùi thơm nồng nàn của sự sống hòa quyện vào nhau một cách buồn nôn.
Bầu trời Thần Giới trên cao đã không còn giữ được vẻ u ám tĩnh lặng thường thấy. Nó bị xé toạc bởi một luồng ánh sáng vàng kim chói lóa, gay gắt đến mức làm mù mắt bất kỳ sinh vật nào dám ngước nhìn lên. Nhiệt độ không khí tăng vọt một cách khủng khiếp, đá dưới chân Nguyên Phàm bắt đầu mềm ra, hóa thành dung nham lỏng chảy quanh người hắn, thiêu đốt da thịt vốn đã nát bấy.
Một bóng người khổng lồ từ trong cột sáng bước ra, mỗi bước chân đạp lên không trung đều tạo ra những vòng tròn gợn sóng lửa lan tỏa ra xung quanh. Đó là Apollo, vị thần cai quản ánh sáng và mặt trời của vùng đất này. Hắn không mang vẻ mặt từ bi hỉ xả như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-hoi-dang-thon-phe-chi-than/5066292/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.