Hang động trên vách núi Hắc Vụ Lĩnh chìm trong một màn đêm dày đặc, tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Không gian bên trong dường như bị bóp méo, không khí dao động như mặt nước hồ bị ném đá, tạo nên những gợn sóng vô hình nhưng đầy áp lực. Ở trung tâm của sự bất ổn định đó, Nguyên Phàm ngồi xếp bằng, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở mong manh như sợi chỉ treo ngàn cân.
Trên đùi hắn, thanh Tử Vong Kiếm Phôi đen kịt, xấu xí đang nằm im lìm. Nó không phát sáng, không tỏa nhiệt, nhưng lại giống như một cái hố đen nhỏ đang tham lam nuốt chửng chút ánh sáng yếu ớt lọt vào từ cửa hang.
Nguyên Phàm đang chuẩn bị cho một cuộc phẫu thuật điên rồ nhất mà hắn từng thực hiện. Hắn không định luyện hóa thanh kiếm này thành pháp bảo ngoại thân như các tu sĩ bình thường vẫn làm. Hắn muốn dung hợp nó vào chính cơ thể mình, biến xương cốt, da thịt và linh hồn mình thành vỏ bao cho lưỡi kiếm của hư vô.
Linh Tâm, ngươi đã sẵn sàng chưa? Nguyên Phàm hỏi trong tâm trí, giọng nói bình thản đến lạnh lùng.
Ta... ta sợ. Giọng nói của đốm sáng vàng lục run rẩy. Ngươi định tự sát sao? Đưa thứ đó vào người, nó sẽ ăn mòn ngươi từ bên trong. Sinh cơ của ngươi, dù có ta hỗ trợ, cũng không thể bù đắp nổi tốc độ hủy diệt của Hư Vô Chi Khí.
Không thử sao biết. Nguyên Phàm đáp lại. Ta đã chết một lần trong Hư Vô, ta hiểu nó. Nó không chỉ là hủy diệt, nó là sự trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-hoi-dang-thon-phe-chi-than/4915620/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.