Gió rít gào trên vách đá dựng đứng, mang theo cái lạnh thấu xương của kim loại và mùi rỉ sét nồng nặc. Ba bóng người đứng trên cao nhìn xuống hai kẻ nhỏ bé dưới vực thẳm, ánh mắt như nhìn lũ kiến hôi đang giãy dụa tìm đường sống.
Vân Phi Dương phe phẩy chiếc quạt xếp trong tay, khóe môi nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn và ngạo mạn. Trong mắt hắn, mạng sống của hai tên tán tu rách rưới kia chẳng đáng một xu. Táng Kiếm Cốc là nơi nguy hiểm trùng trùng, đặc biệt là Kiếm Mộ, nơi chứa đựng oán khí của hàng vạn thanh kiếm gãy. Hắn cần người dò đường, cần những con tốt thí mạng để kích hoạt bẫy rập hoặc làm tiêu hao bớt sát khí bên trong hang động trước khi hắn đích thân vào lấy bảo vật.
Nghe rõ chưa? Vân Phi Dương cao giọng, âm thanh được truyền đi bằng linh lực Trúc Cơ, vang vọng khắp thung lũng hẹp. Vào trong đó, mang thanh Thanh Minh Kiếm ra đây cho bổn thiếu chủ. Đừng hòng giở trò, thần thức của hai vị trưởng lão đây đã khóa chặt các ngươi rồi. Chỉ cần một ý niệm bỏ trốn, đầu các ngươi sẽ lìa khỏi cổ trước khi kịp bước đi bước thứ hai.
Sở Cuồng siết chặt thanh kiếm gãy trong tay, khớp xương trắng bệch vì dùng sức quá mạnh. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt hoang dại rực lửa căm hờn. Hắn ghét cái cách những kẻ bề trên nhìn xuống mình, ghét sự bất lực của bản thân khi phải tuân theo mệnh lệnh của kẻ khác để giữ lấy mạng sống.
Nhưng Nguyên Phàm thì khác. Hắn không nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-hoi-dang-thon-phe-chi-than/4915619/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.