Khoảnh khắc bóng lưng của đám tạp dịch cuối cùng khuất sau lùm cây, Nguyên Phàm lập tức biến thành một con người khác.
Sự run rẩy biến mất. Tiếng ho tắt lịm. Đôi mắt vẩn đục, yếu ớt trở nên sắc bén như dao, lạnh lùng quét qua khu rừng. Hắn không còn là "Nguyên Phàm", tên tạp dịch phế vật. Hắn là một tu sĩ Trúc Cơ, một thợ săn.
Hắn không di chuyển ngay. Hắn nhắm mắt lại.
Sau khi đột phá Trúc Cơ và sở hữu "Tử Linh Đạo Cơ", tri giác của hắn đã nhạy bén hơn gấp trăm lần. Hắn không chỉ nghe bằng tai, nhìn bằng mắt. Hắn "cảm nhận" sự sống.
Trong bóng tối của mí mắt, cả khu rừng hiện lên như một tấm bản đồ. Hắn "thấy" những đốm sáng mờ nhạt của cây cối, những đốm sáng li ti của côn trùng. Hắn "thấy" một đốm sáng màu lam Phong Lang đang di chuyển rất xa, đó là đội của Tôn Lượng.
Và rồi, hắn "thấy" nó.
Hướng Tây Bắc, cách đây khoảng một dặm. Một đốm sáng màu vàng đất, rực rỡ và nồng đậm hơn bất cứ thứ gì xung quanh. Nó đang đứng yên.
Một yêu thú hệ Thổ, tu vi ít nhất là Luyện Khí Tầng Năm! Khóe miệng Nguyên Phàm nhếch lên. Hắn không vội vàng lao tới. Hắn cúi người xuống, cơ thể như một chiếc lá, không một tiếng động, lướt đi giữa những tán cây rậm rạp. Tốc độ của hắn nhanh gấp mười lần đám tạp dịch kia, nhưng lại êm ái như một bóng ma.
Chỉ vài phút sau, hắn đã đến nơi.
Nấp sau một tảng đá lớn, hắn nhìn thấy con mồi của mình.
Đó là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-hoi-dang-thon-phe-chi-than/4823046/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.