Sáng sớm hôm sau, sương mù dày đặc giăng kín cổng vào Hậu Sơn. Không khí ẩm ướt, lạnh lẽo, mang theo mùi tanh nồng của bùn đất và tiếng gầm rú yếu ớt của yêu thú từ xa vọng lại.
Bốn gã tạp dịch đệ tử đã được chọn hoặc bị ép đứng run rẩy co ro một góc, mặt người nào người nấy trắng bệch như sắp đưa tang. Bọn họ không ngừng nhìn trộm vào màn sương tăm tối của khu rừng, nuốt nước bọt ừng ực.
Nguyên Phàm đến cuối cùng.
Hắn lảo đảo bước tới, tay ôm ngực ho khan từng tràng. Bộ dạng của hắn còn thê thảm hơn cả bốn người kia. Hắn như một ngọn nến sắp tắt, chỉ một cơn gió nhẹ của Hậu Sơn cũng đủ thổi bay linh hồn hắn.
"Hắn... hắn cũng đi thật à?" Một tên tạp dịch lẩm bẩm.
"Điên rồi. Tên phế vật này chết chắc rồi."
Nguyên Phàm mặc kệ bọn họ, hắn đứng nép vào một gốc cây, cúi đầu ho, che giấu ánh mắt hưng phấn đang lóe lên. Hắn có thể cảm nhận được! Không khí ở đây, dù loãng, nhưng nồng nặc "yêu khí". Trong mắt hắn, đây không phải là khu rừng chết chóc. Đây là một kho linh thạch di động.
Đúng lúc này, ba bóng người từ trên núi bước xuống. Bọn họ mặc đồng phục màu xanh lam của Ngoại Môn đệ tử, khí tức mạnh mẽ, ít nhất đều là Luyện Khí Tầng Bảy trở lên.
Kẻ đi đầu vóc người cao lớn, lưng đeo một cây cung lớn, ánh mắt sắc lẹm. Gã tên là Tôn Lượng, Luyện Khí Tầng Chín, là đội trưởng của nhóm săn bắn này.
Tôn Lượng liếc nhìn năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-hoi-dang-thon-phe-chi-than/4823045/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.