Ba ngày sau, đội tìm kiếm lết xác trở về.
Bọn họ không tìm thấy gì. Không có Vương Hổ, không có Lý Tam, không có một mảnh quần áo hay một vệt máu. Hậu Sơn như đã nuốt chửng hai tên tạp dịch Luyện Khí kỳ. Vài tên nhát gan còn nói đã nhìn thấy bóng ma, nghe thấy tiếng quỷ khóc.
Quản sự mặt sẹo giận tím mặt, nhưng gã không dám tự mình đi sâu vào Hậu Sơn. Gã chỉ là Luyện Khí Tầng Tám, không phải Trúc Cơ. Cuối cùng, gã đành báo cáo lên trên.
Sự việc được kết luận nhanh chóng: Hai tên tạp dịch đệ tử không biết tự lượng sức, tự ý xông vào Hậu Sơn, đã bị yêu thú ăn thịt, thi cốt vô tồn.
Chuyện này chỉ gây xôn xao ở Tạp Dịch Viện được vài ngày. Hai tên tạp dịch chết, giống như hai hòn đá ném xuống ao, chỉ gợn lên chút sóng rồi chìm nghỉm. Không ai quan tâm. Sớm thôi, sẽ có những phàm nhân mới được đưa đến để lấp vào chỗ trống.
Cuộc sống của Nguyên Phàm trở lại quỹ đạo.
Hắn vẫn gánh nước, vẫn bổ củi, vẫn bị bắt nạt. Hắn vẫn ho khan, mặt vẫn trắng bệch, bộ dạng yếu ớt như một cơn gió có thể thổi bay. Lớp ngụy trang "Tử Linh Khí" của hắn đã hoàn hảo đến mức không một kẽ hở. Hắn là một bóng ma, một kẻ bị lãng quên, một phế vật vô hại trong mắt tất cả mọi người.
Không ai biết, ban đêm, trong căn phòng củi rách nát, một con quái vật đang lột xác.
Đêm đó, Nguyên Phàm ngồi xếp bằng trên đống rơm. Hắn cẩn thận đặt một viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-hoi-dang-thon-phe-chi-than/4823043/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.