Ánh nắng ban mai yếu ớt xuyên qua khe hở của phòng củi, chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của Nguyên Phàm.
Hắn "mệt mỏi" mở mắt, ho khan vài tiếng, âm thanh khô khốc và yếu ớt. Vài tên tạp dịch khác đã dậy, thấy bộ dạng của hắn thì cười khẩy.
"Nhìn kìa, tên phế vật tối qua trốn đi chơi, bị yêu thú dọa cho suýt chết."
"Nhìn bộ dạng đó kìa, ta cá là hắn không gánh nổi hai thùng nước hôm nay."
Nguyên Phàm lẳng lặng chống tay, "khó khăn" đứng dậy. Hắn cảm nhận được sức mạnh như biển cả đang cuộn trào bên trong "Tử Linh Đạo Cơ", nhưng bên ngoài, hắn chỉ là một phàm nhân bệnh tật, khí huyết suy nhược. Lớp ngụy trang bằng Tử Linh Khí quá hoàn hảo, nó không chỉ che giấu tu vi, nó còn mô phỏng một cách chân thực nhất trạng thái "sắp chết".
Hắn không nói gì, lảo đảo xách lấy hai thùng gỗ lớn, đi về phía suối Thanh Hàn.
Hắn vẫn phải làm công việc của mình. Hắn càng tỏ ra bình thường theo tiêu chuẩn "phế vật" của hắn, thì hắn càng an toàn.
Con đường núi dốc và trơn. Trước đây, với cơ thể Luyện Khí Tầng Ba, hắn gánh hai thùng nước đầy vẫn phải nghiến răng. Bây giờ, với thân thể Trúc Cơ, hai thùng nước này nhẹ tựa lông hồng.
Nhưng hắn không thể để lộ.
Hắn cố tình bước đi loạng choạng. Hắn thở dốc. Hắn để mồ hôi do hắn tự điều khiển cơ bắp tiết ra chảy ròng ròng trên trán. Hắn diễn vai một kẻ kiệt sức một cách hoàn hảo.
Đang đi được nửa đường, một tên tạp dịch Luyện Khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-hoi-dang-thon-phe-chi-than/4823042/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.