Hai ngày sau coi như cũng sóng yên biển lặng, chỉ ngoại trừ bầu không khí càng ngày càng nặng nề trong công ty.
Hàn Khải suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định tìm lão Phùng nói chuyện một lần.
Gọi vào điện thoại của lão Phùng, sau vài tiếng vang mới có người nghe, giống như anh ta rất bận.
“Alô?”
“Lão Phùng, tôi là Hàn Khải, tôi có chút việc muốn nói với anh, trưa nay anh có rảnh không?”
“12 giờ đến phòng làm việc của tôi.”
Nói xong, cúp điện thoại.
Hàn Khải cười cười, thật sự là không thể trêu chọc người bị công việc làm cho bận đến sứt đầu mẻ trán.
Hàn Khải suy nghĩ một chút rồi lại gọi cho Mã Duyệt, cậu cảm thấy có một số việc nên hỏi ý hắn, dù sao cho lão Phùng biết sự thật thì không thể không liên luỵ đến Mã Duyệt.
Đồng hồ chỉ mười hai giờ, Hàn Khải gõ cửa phòng làm việc của lão Phùng.
“Mời vào.” Bên trong truyền ra âm thanh có chút uể oải.
Hàn Khải nhẹ nhàng đẩy cửa, đi tới chiếc ghế xoay đối diện lão Phùng rồi ngồi xuống.
“Sao lại mệt mỏi đến như thế này?”
Lão Phùng bất đắc dĩ thở dài: “Cậu đến thật không lý tưởng gì cả, gần đây công ty kí nhiều đơn đặt hàng như vậy mà cậu lại không biết.”
Hàn Khải ngượng ngùng cười cười, đối với cái kiểu đi làm trốn được là trốn, chuồn được là chuồn như mình mà chưa bị bàn tán đã là tương đối khá rồi.
“Được rồi, cậu tìm tôi có chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-cam-chu/2261655/quyen-2-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.