Bạch Thập Tam có được câu trả lời hài lòng, gật đầu chuẩn bị quay về.
Mã Duyệt lập tức kêu lên: “Chờ chút.”
Hắn đi đến bên cạnh Hàn Khải, lấy giấy bút bên máy tính, nhanh chóng viết ra ba chữ ‘Cố Diệc Thành’, sau đó giao tờ giấy cho Bạch Thập Tam.
“Tôi muốn biết thông tin về người này, bây giờ tôi chỉ biết duy nhất một điều là hắn ta không phải con người, cũng không phải linh hồn ở thời đại này, còn việc thời gian nào thì làm phiền các người điều tra, nhưng năng lực của hắn ta rất mạnh. Ít nhất là bây giờ tôi không phải đối thủ của hắn ta.”
“Hiểu rồi, ta sẽ thăm dò, nhưng cái tên này cũng không quá đặc biệt, có lẽ cần chút thời gian.”
Mã Duyệt gật đầu không nói nữa, Bạch Thập Tam và Thanh dần dần biết mất trong không khí.
Xác định hai ‘người’ đi rồi Mã Duyệt mới thở dài một hơi, bí mật chôn sâu dưới đáy lòng đã nhiều năm bị khai quật, không thể nói không khó chịu trong lòng, nhưng mà lại thêm một cảm giác nhẹ nhõm khó có được.
Hoá ra cách giải quyết vấn đề tốt nhất không phải là trốn tránh, mà là đối mặt.
Thấy Hàn Khải đã ngừng động tác hành hạ con chuột, nhìn mình chằm chằm, tuy là trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng Mã Duyệt hiểu, cậu không thoải mái. Còn chuyện tại sao lại bực dọc, Mã Duyệt khẽ thở dài, hình như bản thân hắn cũng hiểu được.
Hắn đến bên cạnh Hàn Khải, đưa tay tắt máy tính.
“Muốn nói gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vong-cam-chu/2261649/quyen-2-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.