“Ngươi không cần phải hiểu, nói cho bọn họ một tiếng, không nên động thủ,không nên làm tổn hại nàng. Ta không hy vọng, để cho nàng chết quá đơngiản như thế...”
Tiếng cười càn rỡ, tràn đầy khắp phòng, Tú Nhirun rẩy một chút, mãi đến khi rời khỏi phòng, thân thể vẫn nhịn khôngđược run rẩy...
“Ai nha, ở đây thật đúng là náo nhiệt. Cha, có khách đến, sao không cho ta biết một tiếng?”
Thời điểm ngọ thiện, cũng không có người qua thỉnh nàng, Tàn Nguyệt khôngmời tự đến, thoả mãn nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Hạo Nguyệt ——
Còn có, hai mắt thái tử si ngốc nhìn mình.
“Tàn Nguyệt, ngươi thế nào đã về?”
Lấy lại tinh thần, Hạo Nguyệt nhìn về phía thái tử, thấy ánh mắt thái tử có chút si mê, ngực vô cùng chua xót, thanh âm cũng không tự giác mangtheo vài phần ý vị chua xót.
“Nhị tỷ, nơi này là nhà mẹ đẻ củangươi, cũng là nhà mẹ đẻ của ta. Dù sao ta cũng nhàn rỗi không có việcgì, qua đây ở vài ngày, không thể sao?”
Cảm giác được tầm mắtnóng cháy của thái tử, Tàn Nguyệt lặng lẽ không nhìn. Thì ra nàng đốivới thái tử chính là như thế này, hôm nay mặc dù có mục đích, nhưng vẻmặt nàng cũng sẽ không quá mức rõ ràng.
Hơn nữa, nàng chỉ là muốn báo thù, cũng không muốn dùng mỹ sắc quyến rũ thái tử. Tuy rằng thái tử có thể là cực dễ mắc câu, nhưng nếu như thực sự ngay từ đầu nàng làmnhư vậy, vì sao phải phản kháng mệt mỏi như vậy?
Nếu như ngay từ đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vo-tuong-quan-tro-thanh-hoang-hau-len-nham-kieu-hoa/2818334/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.