Hẳn là nàng đã nhìn thấy tên nô lệ rách rưới, xiềng xích trói buộc kia rồi.
“Thẩm Lam, ngươi thật to gan, dám mang một kẻ giả mạo ra lừa gạt ta?”
“Ở đâu ra con ch.ó thế này, đứng đây sủa bậy?”
Ta thản nhiên móc tai, nhìn nàng.
Diệp Chỉ Nghi sững người, ánh mắt dán chặt vào chiếc mặt nạ trên mặt ta, rồi bất chợt bật cười, quay sang các tướng sĩ trong trướng nói:
“Thái tử vẫn còn bị giam trong tay địch, vậy mà các ngươi lại để một nữ nhân như Thẩm Lam che mắt. Kinh thành kia biết bao tiểu thư quyền quý tài sắc hơn hẳn nàng ta, các ngươi chẳng phải là trò cười cho thiên hạ sao?”
Hồ Lô nghe được ẩn ý trong lời nói, không nhịn được bật cười.
Ma Tử cũng hào hứng:
“Tiểu thư, vậy các tiểu thư quyền quý mà cô nhắc đến, liệu có nhấc nổi cây búa tám mươi cân không?”
Diệp Chỉ Nghi nhất thời không hiểu, theo phản xạ đáp:
“Không.”
“Ồ, vậy ngươi luyên thuyên gì? Có ai giỏi hơn tướng quân của chúng ta không?”
Các tướng sĩ trong trướng đồng loạt quay sang nàng, ánh mắt giận dữ:
“Đồ đàn bà không biết trời cao đất rộng!”
Diệp Chỉ Nghi cắn chặt môi, người run lên như lá rụng trong gió.
Dù vậy, nàng vẫn cố chỉ tay về phía ta, lớn tiếng quát:
“Thẩm Lam, ngươi có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-vo-tas/3746781/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.