🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
 

 

Khi ta mở mắt, ánh nắng chói chang chiếu rọi.

 

Ta vô thức đưa tay che mắt.

 

Nhưng phát hiện đôi tay này, ngoài những vết chai sần do tập võ, không hề có dấu vết bị đám tỳ nữ của Diệp Chỉ Nghi dùng sắt nung xuyên qua.

 

Hai chân ta cũng lành lặn, không chút tổn thương.

 

Trước mắt là doanh trướng quen thuộc.

 

Lúc này, một người vội vàng xông vào trướng lớn, báo tin:

 

“Tướng quân, Thái tử điện hạ không nghe lời can ngăn, đã tự ý xuất thành săn bắn, bị người Thảo Nguyên bắt giữ.”

 

Người đó tên là Ma Tử, là thuộc hạ cũ của ta trong quân doanh.

 

Ta có chút ngỡ ngàng, hắn vẫn còn sống sao?

 

Hay là... ta đã sống lại?

 

Chẳng mấy chốc, thượng cấp hạ lệnh, truyền cho ta dẫn một đội quân đi cứu Thái tử.

 

Các huynh đệ trong trướng sôi nổi bàn luận.

 

“Tướng quân, ngài nói thử xem Thái tử Đại Lương của chúng ta trông như thế nào nhỉ?”

 

Hồ Lô nhấp nhổm môi, nói:

 

“Nghe nói đẹp đến mức giống như một cô nương vậy.”

 

Gương mặt tuấn tú của Ngụy Thì thoáng hiện lên trong đầu ta.

 

Sống lại một đời, ta hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn, sao có thể cứu hắn đây?

 

Ta cố ý chờ đến sáng mới dẫn quân lên đường tiến vào thảo nguyên.

 

Gió dài vi vút, Đại vương tử Trường Mục của thảo nguyên dựng một chiếc lồng lớn giữa vùng hoang dã.

 

Tù binh bị lột bỏ áo ngoài, nhốt vào trong lồng, ai nấy đều run rẩy sợ hãi.

 

Chỉ thoáng chốc, ta đã nhìn thấy Ngụy Thì đang ngồi chính giữa, chỉ mặc một lớp áo mỏng manh.

 



Mất đi những bộ y phục lộng lẫy, nhưng lông mày và ánh mắt của hắn vẫn không giấu được phong thái xuất chúng.

 

Trường Mục, như kiếp trước, đưa ra lời thách đấu với ta:

 

“Thẩm Lam, nếu ngươi thắng thì có thể mang tù binh của thương đội rời đi. Còn nếu thua—bổn vương sẽ g.i.ế.c sạch bọn chúng.”

 

Ta vẫn đáp ứng như kiếp trước.

 

Mũi tên của Trường Mục xé gió lao đi.

 

Cùng lúc đó, mũi tên trong tay ta rời khỏi dây cung, từ khoảng cách trăm bước, mũi tên của ta, như kiếp trước, chẻ đôi đuôi tên của Trường Mục, xuyên thẳng vào hồng tâm.

 

Dây cung rung nhẹ khiến ngón tay cái ta hơi run rẩy.

 

Thật tốt, ta đã trở về nơi thuộc về mình.

 

Trường Mục ngồi cao trên lưng ngựa, cười cợt đôi câu rồi đột ngột đổi ý:

 

“Thẩm tướng quân, ngươi chỉ được mang một người đi thôi.”

 

Hắn phất tay một cái, những mũi tên sắc bén của người Thảo Nguyên đồng loạt nhắm vào các tù binh trong lồng.

 

Ánh mắt Ngụy Thì thoáng hiện vẻ hoảng loạn, nhưng hắn vẫn bình tĩnh chỉnh lại vạt áo, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm ta, lạnh lùng ra lệnh:

 

“Mau đưa Cô rời khỏi cái nơi quỷ quái này.”

 

Giữa cơn bấn loạn, hắn không tiếc để lộ thân phận.

 

Ta đứng từ xa nhìn vào chiếc lồng khổng lồ ấy, nhìn mãi, nhìn thật kỹ, lòng tràn đầy mãn nguyện.

 

Ta tiện tay chỉ vào một tù binh đang co rúm ở góc lồng, lớn tiếng nói:

 

“Hắn, chính là Thái tử Đại Lương của ta.”

 

“Thẩm Lam, Cô mới là Trữ quân Đại Lương!”

 

Ngụy Thì nghe lời ta nói, thần sắc chấn động.

 

Nhưng ngay sau đó, hắn liền bị một hòn đá bay của người Thảo Nguyên đánh ngất.

 

Trên đường trở về, Ma Tử làu bàu:

 

“Tướng quân, người nói xem, liệu có phải chúng ta chọn nhầm người không? Nhìn tên nhóc đó chẳng giống Thái tử gì cả.”

 

“Ngươi nghĩ tướng quân giống ngươi, mắt mù à? Còn có thể đưa về một tên Thái tử giả sao?” Hồ Lô cắt ngang, mỉa mai.



 

Kiếp trước, khi ta bị phế khỏi vị trí Thái tử phi, Ma Tử và Hồ Lô dẫn theo nhiều huynh đệ lên kinh vì ta mà kêu oan.

 

Nhưng Ngụy Thì đã xử họ tội rời cương vị mà không có lệnh, tất cả đều bị xử tử.

 

Ta trầm ngâm một lát, rồi thành thật đáp:

 

“Kẻ này quả thực không phải Thái tử Đại Lương.”

 

Ma Tử và Hồ Lô im lặng rất lâu...

 

Sau đó đồng loạt ngẩng đầu, tán tụng:

 

“Tướng quân hẳn có dụng ý sâu xa.”

 

Kiếp trước, Ngụy Thì hãm hại trung thần, sát hại trung lương, m.á.u tươi của biết bao anh hồn nhuộm đỏ tay hắn.

 

Ta không định giấu những huynh đệ đã theo ta vào sinh ra tử.

 

3

 

Ta dẫn một đội quân, chuẩn bị hộ tống “Thái tử” vào kinh.

 

Không ngờ, ngày hôm sau, trong trướng bất ngờ xuất hiện một nữ tử tự xưng là “Diệp Chỉ Nghi.”

 

Các huynh đệ canh giữ biên cương nhiều năm, hiếm khi thấy nữ nhân.

 

Nghe nói nữ tử ấy vừa khóc vừa ầm ĩ, đòi gặp Thái tử, còn nói nếu chậm trễ, Thái tử nhất định sẽ tru di cửu tộc bọn họ.

 

Ta nghĩ, hẳn kiếp trước Thái tử đã dẫn theo nàng khi đi săn ở biên thành.

 

Diệp Chỉ Nghi đứng giữa doanh trướng, một thân áo trắng giản dị.

 

Khi nhìn thấy ta dẫn theo đám huynh đệ bước vào, nàng hơi khựng lại, rồi lập tức kiêu ngạo ngẩng cao cằm:

 

“Ta vừa nghe từ điện hạ một chuyện thú vị, tướng quân trấn thủ biên cương lại là một nữ nhân tên Thẩm Lam, thì ra chính là ngươi?”

 

Ánh mắt nàng dừng trên chiếc mặt nạ ta đang đeo, khinh bỉ nói:

 

“Quả nhiên là một thứ xấu xí không dám gặp người.”

 

Diệp Chỉ Nghi đòi gặp Thái tử, ta sai người dẫn nàng đi.

 

Một khắc sau, nàng quay lại, nhưng sắc mặt đã tái nhợt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.