Edit: Phong Lữ
Chung Tiểu Nhạc có thể chôn sâu tình cảm khác thường này vào tận đáy lòng, cũng có thể yên lặng chờ đợi bên cạnh, không quấy rầy tới cuộc sống của anh. Thậm chí, cậu còn ảo tưởng có thể làm anh em với Tống Nghệ Thiên suốt đời, cậu chỉ cần ít ỏi thế thôi.
Nhưng cô bé kia hệt như một viên đá bất ngờ bay đến, quấy động mặt hồ tĩnh lặng, cũng nện cho Chung Tiểu Nhạc một cú choáng váng đầu óc.
Tống Nghệ Thiên với cậu là một vị thần, chỉ có thể đứng từ xa nhìn, không thể cưỡng ***-ý *** là ngoại lệ-là người được ánh sáng tô điểm, hoàn mỹ không tì vết. Nhưng, giờ đây lại có người được chạm vào thỏa thích, thậm chí còn độc chiếm nụ cười ấm áp kia. Điều này khiến Chung Tiểu Nhạc vừa tức giận vừa ghen ghét, trong lòng lại bắt đầu nhen nhóm một ngọn lửa nhỏ.
Nhỡ đâu mình cũng có thể có cơ hội…
Ý niệm này dần dần bén rễ đâm chồi trong lòng Chung Tiểu Nhạc.
Chung Tiểu Nhạc cùng Tống Nghệ Thiên đi về nhà như thường lệ, ánh nắng chiếu vào bọn họ tạo ra cái bóng thật dài đằng sau. Chung Tiểu Nhạc im lặng chăm chú nghe anh kể với mình chuyện thú vị gì trong trường. Giọng Tống Nghệ Thiên tràn đầy phấn khích khiến người nghe cũng hứng khởi theo, tới tận lúc Tống Nghệ Thiên nói mệt rồi, Chung Tiểu Nhạc mới nhẹ nhàng mở lời.
“Cô đó là bạn gái anh à?”
“Gì hả?” Tống Nghệ Thiên hơi sửng sốt chút, trên mặt lộ ra chút nét ngượng ngùng: ”Bị cậu thấy rồi à”
Câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tu-duong-thanh-mot-nhuoc-cong/55391/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.