Edit: Phong Lữ
Dù vậy, đối với Chung Tiểu Nhạc mà nói, sự nổi tiếng cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Cậu vẫn tiếp tục cuộc sống thường ngày nhàm chán của mình:
Sáng sớm: đọc sách, nói đúng hơn là mượn cớ đọc sách để rình trộm Tống Nghệ Thiên.
Đi học: mượn cớ nghe giảng để ý *** Tống Nghệ Thiên.
Tan học: mượn cớ làm bài để tiếp tục rình trộm Tống Nghệ Thiên.
Còn giờ nghỉ trưa và ra chơi, đó là thời gian để một tên cuồng bám đuôi quang minh chính đại, mặc kệ gió mưa thực hiện bổn phận.
Không, cậu đã từ một tên cuồng bám đuôi thành công thăng chức thành tiểu tùy tùng.
Chung Tiểu Nhạc lặng yên đi theo bên cạnh Tống Nghệ Thiên. Câu không xen vào cuộc trò chuyện của Tống Nghệ Thiên với bạn bè anh, vả lại cậu cũng không giỏi giao tiếp nên sau đó chỉ có thể tỏ cái vẻ mặt cao quý lãnh diễm, yên lặng ngồi nghe. Lời của những người khác toàn như gió thoảng bên tai, cậu chỉ tham lam thu vào mắt tất cả hành động nhỏ nhặt của anh, trong lòng như có gió thổi qua khiến tim xốn xang, phổi nhiễu loạn.
Và Tống Nghệ Thiên cũng chấp nhận hành vi của cậu, mới đầu còn cố giới thiệu Chung Tiểu Nhạc cho bạn bè mình nữa, nhưng đáng tiếc là Chung Tiểu Nhạc như cái hũ nút, ngoại trừ lúc đi theo Tống Nghệ Thiên có nói được vài câu ra thì người khác ai cũng bị khí chất ‘miễn lại gần’ của cậu dọa chạy mất.
Hai người có ngoại hình tương phản nhưng đều đẹp, đứng với nhau thành cảnh tượng vô cùng đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tu-duong-thanh-mot-nhuoc-cong/55390/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.