Từ ngày đó về sau, quan hệ giữa Tống Nghệ Thiên và Chung Tiểu Nhạc như được thăng tiến trong phút chốc. Điểm này có thể thấy rõ từ việc màu xanh tím trên mặt Chung Tiểu Nhạc đã giảm hơn nửa, khôi phục lại vẻ trắng trẻo tuấn tú lúc xưa.
Với người như Chung Tiểu Nhạc, chỉ cần cho cậu một lọ thuốc nhuộm thì cậu có thể triển khai thành hệ thống chi nhánh thuốc nhuộm toàn quốc, số lần bị đáng càng giảm thì cậu càng thấy mình được thương nên kiêu ngạo hơn, kiêu ngạo kinh dị luôn.
Hằng ngày Chung Tiểu Nhạc đều hưng phấn chỉ thiếu đường đi bằng đầu ngón chân luôn. Mỗi sáng cậu đều nhón chân nhảy tưng tưng, luôn miệng báo cáo từng việc nhỏ nhặt như mua đồ ăn, còn không biết mua từ đâu về một cái tạp đề mỏng dính mềm mại. Tới tối còn cởi đồ sạch sẽ, để thân thể mình đã cố gắng rèn luyện trần như nhộng, lắc lư trong tạp đề trước mặt Tống Nghệ Thiên
Tống Nghệ Thiên nhìn chỗ kín Chung Tiểu Nhạc đã dựng tạp đề thành một cái lều nhỏ, tức xanh mặt. Anh nghiếng răng nghiếng lợi hỏi: “Cậu làm cái quái gì thế!?Có biết ghê tởm lắm không hả?!”
“Rù quyến anh.” Chung Tiểu Nhạc đáp ngắn gọn, sau đó hai tay vén phần dưới tạp đề lên: “Nghệ Thiên ca, anh có thấy em gợi cảm hông, có muốn ăn hông nè?”
Tống Nghệ Thiên theo phản xạ có điều kiện nhìn phần dưới nude của Chung Tiểu Nhạc
Chung Tiểu Nhạc cảm thụ được, trong lòng rạo rực khó nhịn, thở hổn hển, mặt đỏ hồng, cái mềm mềm ở dưới rục rịch vểnh lên. ‘Cậu em’ bừng bừng khí thế quay về phía Tống Nghệ Thiên cúi đầu chào.
Tống Nghệ Thiên nhìn cái thứ quá cỡ kia, lập tức từng hình ảnh thê thảm tối đó chợt hiện lên trong đầu, thiếu chút nữa thì bất tỉnh. Dây thần kinh căng thẳng nãy giờ như đã đứt phựt, anh dùng hai tay nắm vai Chung Tiểu Nhạc, chân mãnh liệt thực hiện động tác lên gối vào ‘cái ấy’ (che mặt mặc niệm cho Chung Tiểu Nhạc)
Chung Tiểu Nhạc thét lên cực kì thê thảm, hay tay bụm thằng em bị trọng thương ngả xuống đất.
Tống Nghệ Thiên dĩ nhiênkhông nói cho đồ biến thái biết rằng anh vừa thấy trym cậu là mông bất giác đau kinh khủng, giống như một người bình thường tự nhiên bị ép chịu cảm thụ của người bệnh trĩ. Bóng ma tâm lí trong lòng còn chưa biến mất.
Chung Tiểu Nhạc ngã trên đất vừa thở dốc vừa rên rĩ, thấy Tống Nghệ Thiên không để ý tới mình thì ỉu xìu quỳ rạp trên sàn giả chết, để lộ da thịt trắng bóc trên người, mông vểnh lên. Hai cái mông đau thương vô vàn nhìn Tống Nghệ Thiên
Tống Nghệ Thiên cáu kỉnh ngậm điếu thuốc, thở ra một làn khói: “Biến thái, qua đây.”
Chung Tiểu Nhạc đang giả chết nghe vậy vội lăn tới bên chân Tống Nghệ Thiên, ghé vào đùi anh, ngẩng đầu cố gắng nặn ra một chút nước mắt, bắt đầu bán manh.
Tống Nghệ Thiên trợn mắt nhìn bộ dạng này của Chung Tiểu Nhạc. Nó vừa đứng đắn vừa hèn mọn, trong đó còn mang theo vẻ thương cảm khó tả, thật khiến muốn giận cũng không được mà không giận cũng không xong, lại còn ra vẻ mong manh dễ vỡ úp mặt vào chân anh: “Ông đây còn chưa đánh cậu nên người cậu không thoải mái chứ gì? Sau này bớt giả bộ đi, vào phòng tắm mà tự xử mau.”
Chung Tiểu Nhạc ngốc ngốc nhìn Tống Nghệ Thiên: “Đây không phải là đòi đánh, chúng ta là đang liếc mắt đưa tình. Nghệ Thiên ca, anh sau này đừng đánh thế nữa, em đau lắm đấy.”
Tống Nghệ Thiên không nặng không nhẹ đá văng cái tên biến mặt dày sắp chống nổi đạn kia ra, bực bội hắc hủi nói: “Đánh cậu tôi còn ngại đau tay, cút, nhanh mặc quần vào, đừng có thả rông trym trước mặt tôi.”
Một lần rù quyến thất bại nữa khiến Chung Tiểu Nhạc lòng nóng như lửa, thấy mình 36 kế đã xài hết rồi mà còn không thể gạt Tống Nghệ Thiên lên gường. Mỗi ngày nhìn làn da màu mật tươi đẹp trước mắt mà lại một không thể ăn, hai không thể liếm, ba không thể chạm khiến Chung Tiểu Nhạc gấp tới độ mỗi tối đều như con chuột mài răng vào giường.
Tống Nghệ Thiên từ từ nhắm mắt, cau mày cảm nhận thấy tên biến thái bên cạnh đang mài giường, run run như động đất, lại còn sột soạt vò chăn thành cái bánh ú. Cơn giận lên não, anh duỗi chân đạp Chung Tiểu Nhạc cả người lẫn chăn rớt xuống giường: “Lộn xốn cái beep, giường sắp bị cậu lăn qua lăn lại muốn sập rồi!”
Chung Tiểu Nhạc lọ mọ quấn chăn lại rồi bò lên, giọng điệu bị đánh còn cò kè nói: “Nghệ Thiên ca, cũng đã qua hai tháng rồi….”
Đúng là ý ngoài mặt chữ, chẳng phải tại cậu ‘thèm thịt’ à?
Thấy Tống Nghệ Thiên thở đều, thả lỏng nằm yên tĩnh, Chung Tiểu Nhạc lại do dự mở miệng: “Anh bị lãnh cảm?”
Tống Nghệ Thiên mở mắt trừng, hừ lạnh: “Vậy còn cậu? Bị tinh trùng lên não?”
Anh trở mình đưa lưng về phía Chung Tiểu Nhạc, mệt mỏi nói tiếp: “Chuyện này tạm thời đừng nhắc tới chuyện này, tâm lí tôi chịu không nổi, được rồi ngủ đi, nhớ tới chuyện hư hỏng cậu làm mà bực mình à.”
Chung Tiểu Nhạc cũng hết cách, vuốt lại cái chăn rồi rụt vào đó không náo loạn nữa, chốc lát sau lại thì thào hỏi: “Nghệ Thiên ca, anh dạo này tối có rảnh không?”
“Sao?”
“Em định mời Đổng Thiên ra ngoài ăn một bữa. Anh từng gặp anh ấy rồi. Vì vậy hôm đó em không về nhà nấu cơm chiều được, thế nên muốn hỏi giờ giấc anh ra sao.”
“Thứ bảy đi, giờ cũng sắp nghỉ hè. Tôi đi cùng bạn bè họp mặt.”
“Ừm, vậy được. Nghệ Thiên ca, chúc anh ngủ ngon.”
“Ngủ ngon”
—-oo00oo—-
Tới tối thứ 7, hai người đường ai nấy đi, trước khi đi Chung Tiểu Nhạc còn ôm cánh tay Tống Nghệ Thiên mong anh về sớm, không được đi qua đêm ở ngoài.
Đổng Thiên gần đây làm ăn thành công, đang rất hăng hái, vừa nghe Chung Tiểu Nhạc muốn mời cơm thì vội chạy tới. Nhớ lại chuyện người này từng cướp đồ cướp xe của mình, lại còn từng trói mình ném trong xe, thù mới thù cũ giờ tính hết một lượt. Ôm ý định ăn sạch tiền Chung Tiểu Nhạc nên Đổng Thiên vừa chọn món đắt lại còn ăn như có dạ dày không đáy, xong ngồi nghỉ một lát, nhìn Chung Tiểu Nhạc đang đau lòng.
Đổng Thiên đã thấy thỏa mãn, ngồi xỉa răng, tâm tình vui vẻ hỏi Chung Tiểu Nhạc ngồi đối diện: “Cậu với bạn trai cậu thế nào rồi.”
“Cũng nhờ có anh, khá tốt.”
Đổng Thiên lên tinh thần, vội hỏi tiếp: “Thế nào, phương pháp hiệu quả rồi hả?”
“Đúng vậy, cho nên em mới để anh ăn đồ mắc nhiều thế mà còn chưa tuyệt giao.” Chung Tiểu Nhạc nói mát.
“Hà hà, cách kia đúng là rất được, ngọt ngào mềm dẻo gì cũng đủ” Đổng Thiên không biết thẹn mà cười hai tiếng, gọi bồi bàn tới tính tiền: “Tiểu Nhạc à, tối này anh hủy hết tiệc xã giao rồi, giờ có muốn đi với anh ra ngoài uống vài ly không?”
“Anh mờ?” Chung Tiểu Nhạc dò xét hắn.
“Anh mờ!” Đổng Thiên vỗ ngực đầy khí khái nói: “Về nước lâu vậy rồi còn chưa mang cậu tới gay bar. Nào, để anh dẫn cậu đi cho biết!”
“Em có người nhà rồi.” Chung Tiểu Nhạc danh chính ngôn thuận từ chối.
“Dẫn cậu đi uống rượu chứ có phải đi ngoại tình đâu. Người yêu cậu mà hỏi thì cậu bảo đi với anh làm mấy việc đàn ông, có sao đâu!”
Chung Tiểu Nhạc cứ thế bị Đổng Thiên ỡm ờ kéo vào một quán gay bar thoạt nhìn khá xa hoa, ít ra còn tốt hơn cái quán Chung Tiểu Nhạc gặp Tống Nghệ Thiên lần trước nhiều, ít nhảy múa loạn xạ hơn, đèn led màu tím và cam cùng chiếu vào bức tường đen tạo ra khung cảnh khá tình thú.
Chung Tiểu Nhạc và Đổng Thiên vừa nói chuyện phiếm trên trời dưới dất vừa hồi tưởng lại thời học sinh vừa uống rượu. Bây giờ không phải là tiệc xã giao nên hai người uống thoải mái. Chung Tiểu Nhạc nhìn Đổng Thiên thuần thục tiếp cận rồi tán tỉnh được một em 0, rồi lại khéo léo từ chối, nhịn không được hỏi hắn: “Đổng Thiên, anh còn chưa định người yêu sao?”
Trên khuôn mặt tuấn tú của Đổng Thiên hiện lên chút vẻ ngà say, hắn cười rồi đáp: “Cậu tưởng là ai cũng giống cậu hả, chỉ nhìn một người không ta, còn định theo cả đời. Đa số mọi người đều chỉ muốn vui đùa với người khác một chút, chứ yêu chết một người thì ngoài cậu ra anh chưa thấy được người thứ hai.”
“Vậy anh còn liều mạng thà đoạn tuyệt với người thân để come out, khổ sở vậy chỉ để vui đùa một chút với người khác?”
Đổng Thiên thở dài, vuốt vuốt ly rượu của mình: “Cũng không phải, chẳng qua giờ còn chưa tìm được người hợp ý, người có thể quen lâu dài cũng không có.”
“”Anh thích người thế nào?” Chung Tiểu Nhạc nhớ mang máng thời đại học Đổng Thiên từng nhét cho cậu một cái ổ cứng chứa GV, trong đó dạng gì cũng có, béo có gầy có lùn có đẹp trai cũng có, còn không biết gu của hắn là gì.
Hắn một ngụm uống cạn rượu torng tay, hơi mơ màng khẽ nói: “Đôi lúc rất hâm mộ cậu, ít ra còn có người khiến cậu yêu điên cuồng một lần, còn anh có muốn điên cũng điên không nổi.”
Chung Tiểu Nhạc nhớ tới Tống Nghệ Thiên không biết giờ đang ở đâu. Nhớ tới vẻ mặt anh tuấn luôn chán ghét nhưng lúc nào cũng nhẫn nhịn, cáu kỉnh chung sống với cậu, cậu không nhịn được cười, tay vỗ vỗ vai Đổng Thiên, giúp hắn rót rượu, nhẹ nhàng nói: “Sẽ có thôi.”
Hai người uống không biết qua bao lâu, cho đến khi cả hai đều ngà ngà say mới tính tiền ra khỏi quán bar, ra khỏi thì phát hiện đã 11h khuya rồi, lúc này trên đường vẫn còn náo nhiệt.
Hai người thong thả bước tới bãi giữ xe, để cho tiện thì Đổng Thiên đỗ xe khá xa. Trên đường hai người đi qua đủ quá bar nhỏ và mấy quán bán đồ ăn đêm, bỗng Đổng Thiên chỉ tay vào đám người nhìn không rõ mặt trong một hẻm nhỏ, quay lại hỏi Chung Tiểu Nhạc: “Cậu xem người nọ giống bạn trai cậu lắm đúng không?”
Chung Tiểu Nhạc vốn tưởng rằng Đổng Thiên đã say tới nhận không ra người, nhưng khi cậu quay đầu cố nhìn vào sâu trong hẻm nhỏ, bên kia chỉ có một cái đèn đường cũ nên khá khó nhìn. Cái bóng lưng kia trông cũng khá mờ nhưng Chung Tiểu Nhạc vẫn nhận ra được, vì cậu còn nhớ tối nay trước khi ra cửa thấy đồ Tống Nghệ Thiên mặc tối nay là một cái áo may ô màu đen có chữ và quần thể thao rằn ri.
Ngoài Tống Nghệ Thiên ra còn có 6 7 người khác, còn có hai bóng người thấp thấp đứng trong góc, hình như là nữ. Chung Tiểu Nhạc vội lôi Đổng Thiên qua xem có chuyện gì. Bọn họ vừa tới đầu hẻm thì Chung Tiểu Nhạc phát hiện thấy có 4 người đang xông tới đánh Tống Nghệ Thiên.
Chung Tiểu Nhạc nóng nảy, cực kì giống ‘thấy sắc quên bạn’ mà đẩy Đổng Thiên bên cạnh ra, trực tiếp lao đến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]