Edit: Phong Lữ
Tống Nghệ Thiên đương nhiên không biết Chung Tiểu Nhạc đang nháo tung trời ở nhà, nhưng lúc đang đứng lớp cũng có thầm nghĩ Chung Tiểu Nhạc sẽ sơn màu gì.
Tên biến thái kia dù gì cũng là một kiến trúc sư, chắc gu thẩm mĩ của cậu ta cũng không đến nỗi nào.
Ôm ý nghĩ như vậy nên đến tối khi về đến nhà, nhìn tới vách tường sáng lóa bảy sắc cầu vồng, Tống Nghệ Thiên nhất thời không thốt nên lời.
Phòng ngủ của Chung Tiểu Nhạc từng bị Tống Nghệ Thiên bảo là cứng nhắc cũng có lí do. Bốn bức tường và trần nhà đều trắng trơn, ngay cả một bức tranh trang trí cũng không có. Sàn nhà được làm bằng gỗ, cả tủ đầu gường lẫn tủ quần áo cũng bằng gỗ. Còn drap giường, bao gối, chăn và rèm cửa thì chỉ có một màu trắng bóc. Toàn bộ không gian chỉ có màu trắng và màu gỗ. Ngày trước, sắc màu khác duy nhất trong phòng này chỉ có cây tiên nhân cầu của Tống Nghệ Thiên, giờ bỗng có một cái cầu vồng nhỏ kích thích thị giác trên tường, còn thuận hướng sáng, mém chói mù mắt Tống Nghệ Thiên.
Chung Tiểu Nhạc bên cạnh mặt ửng hồng, chờ mong nhìn anh, nhỏ giọng hỏi: “Nghệ Thiên ca, anh có thích không?”
Tống Nghệ Thiên nhịn rất lâu mới nghiến răng nghiến lợi nhả ra một từ: “Được.”
“Ừm” Chung Tiểu Nhạc còn đứng bên phối hợp gật đầu, nói như đúng rồi: “Em cũng nghĩ rằng anh sẽ thích màu sặc sỡ mà.”
No! Ai nói với mi ông thích màu sặc sỡ hả?!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tu-duong-thanh-mot-nhuoc-cong/3159162/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.