Thiên lao một màu u ám, Bạch thừa tướng uy dũng bước vào, bước chân của ngài đi tới đâu đèn được thắp sáng lên đến đó. Cai ngục mở xích khoá cửa phòng giam phía trước. Bạch thừa tướng khom lưng bước vào.
Hàn Canh thân tàn tạ bị cột chặt vào cột, chân mang xiềng xích nặng gần cả tạ. Nghe tiếng bước chân hắn cũng không thèm ngẩng mặt lên.
Hai lính gác từ ngoài bước vào ép hắn ngước lên nhìn, con ngươi hắn trắng giả như một hồn ma liếc nhìn Bạch thừa tướng, hắn nở một nụ cười quái dị rồi cất giọng khàn đục lâu ngày chưa mở miệng nói.
- Bạch thừa tướng đến thăm ta sao?
Bạch thừa tướng bình thản lấy từ túi áo ra một túi vải vừa bằng nắm tay, rồi móc ra một chiếc vòng nhỏ giơ lên trước mặt hắn hỏi.
- Ngươi nhận ra chiếc vòng này chứ?
Mắt Hàn Canh mở to hết cỡ, hắn vồ tới chỗ Bạch thừa tướng nhưng bị xiềng xích giữ lại, hắn thở hồng hộc, tim như ngừng đập khó khăn nói.
- Tại sao, tại sao ngươi có chiếc vòng này?
Bạch thừa tướng bỏ lại chiếc vòng vào túi vải rồi đưa cho cai ngục cầm, đôi mắt của Hàn Canh chưa bao giờ rời khỏi chiếc vòng nhỏ vừa tay của một bé gái đeo đó.
- Ta vô tình nhặt được nó ở một huyệt mộ.
Hàn Canh ngưng thở, không thể nào, vợ và con của hắn đã được đưa đi nơi khác an toàn, Trương Tử Văn đã hứa như vậy mà. Chợt hắn nghi ngờ suy nghĩ của chính mình, Trương Tử Văn sẽ giữ lời chứ?
Hắn nhìn Bạch thừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tu-cua-nu-vuong/875518/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.