Cô nhanh chóng di chuyển đi lấy hành lá và gừng rồi bắt đầu cắt chúng trong vài giây là xong.
Triệu Thúy Vân bắt đầu cầm muôi nấu ăn.
Hứa Hoan Ngôn đi rửa bát cho năm người, sau khi làm xong liền nhìn Triệu Thúy Vân nấu ăn.
Ở các tiệm cơm quốc doanh hầu hết đều cho dầu ăn vào nấu, vừa cho dầu vào thì mùi thơm đã bay ra ngoài.
Hứa Hoan Ngôn đứng ở bên cạnh quan sát.Triệu Thúy Vân trước tiên xào qua bắp cải một chút sau đó cho nước và miến vào rồi đậy nắp nồi lại.
"Ta sẽ cắt tiết lợn." Hứa Hoan Ngôn nhìn cách chế biến cùng nguyên liệu Triệu Thúy Vân vừa mới nấu cũng đoán hương vị cũng khá bình thường nhưng cô mới tới đây cho nên cũng không thể nói gì nhiều.
Triệu Thúy Vân cũng không tự mình làm hết tất cả. Cô ấy bảo Hứa Ngôn Hoan
" Giờ người cắt thử đi."
Hứa Hoan Ngôn đi sang một bên cầm miếng tiết lợn lên, ngâm vào nước rửa sạch rồi bắt đầu cắt trên thớt.
Động tác cô rất nhanh và có thể kiểm soát tốt độ dày mỏng của miếng huyết.
Triệu Thúy Vân lúc đầu không quá để tâm nhưng lại bị thu hút bởi âm thanh con dao nhịp điệu đồng đều của cô chạm vào thớt.
"Tiểu Hứa, tay nghề của ngươi rất tốt."
Hứa Hoan Ngôn không nói gì một hơi cắt xong, vốn huyết lợn là hình vuông nên rất dễ cắt.
Sau đó, liền mở nắp nồi và cho tiết lợn vào. Phải canh trước nước sôi mới thả tiết lợn nếu sôi thì tiết lợn sẽ mất vị ngon.
Một lúc sau, nồi nước đã sôi hẳn miến cũng mềm nêm nếm thử độ mặn và điều chỉnh lại là xong món miến tiết lợn om bắp cải.
Triệu Thúy Vân múc cho mỗi người một bát lớn.Hứa Hoan Ngôn đợi mọi người ăn trước rồi mới bắt đầu ăn.
Khi đầu bếp Dư gắp miếng huyết lên, ông ấy nhìn thấy liền biết miếng huyết được cắt gọn gàng, đường dao đi đẹp và độ dày của từng miếng tương đồng không có gì khác biệt.
"Ai đã cắt cái này?"
Người ngồi bên cạnh Triệu Thúy Vân - Hứa Hoan Ngôn đang ăn miến ngẩng đầu lên.
" Đầu bếp Dư, là cháu cắt."
Khi đầu bếp Dư nhìn thấy cô nói ông ấy liền gật đầu.
Hứa Hoan Ngôn cúi đầu tiếp tục ăn, cô chỉ có thể đánh giá món bún huyết lợn om bắp cải này ba điểm, nhưng ưu điểm lớn là có thể ăn no, trong nồi vẫn còn nhiều, nếu như chưa no vẫn có thể ăn tiếp.
Sau khi Hứa Hoan Ngôn ăn xong chén đầu múc thêm một chén thứ hai ăn xong nữa mới cảm thấy no bụng.
Sau khi ăn xong sẽ bắt đầu chuẩn bị đồ ăn cho bữa trưa. Đầu bếp Dư nhìn bột mì đã lên men tốt cảm thấy mì trưa nay sẽ rất ngon.
Những người khác bắt đầu làm việc của mình. Tần Hỉ có sức lực lớn được giao việc chặt thịt gà. Tiệm cơm quốc doanh hôm nay chỉ có năm con gà được giao vào lúc sáng, anh bỏ tất cả gà đã chặt vào một cái chậu lớn bên cạnh, rồi bắt đầu cắt thịt heo.
Hai món ăn buổi trưa chuẩn bị khá đơn giản nhưng số lượng không nhiều, bán mà hết là ngưng.
"Sư phụ, con bỏ cái da heo này vào trong túi cho người."Tần Hỉ nói
Đầu bếp Dư không nói gì và tiếp tục nhào bột.
Hứa Hoan Ngôn nghe thấy vậy ngẩng đầu lên nghĩ đến da lợn có thể nướng ăn, khi nướng rất thơm, lại thêm công thức độc quyền của chính mình, dai nhưng không béo ngậy, là một món ăn rất ngon.
Triệu Thúy Vân nhìn thấy động tác của Hứa Hoan Ngôn cho rằng cô có thắc mắc nên trò chuyện với cô.
"Những thứ này đều là dành cho đầu bếp Dư. Ông ấy đầu bếp chính nên lấy được nhiều hơn, chúng ta cũng được chia một ít, không nhiều lắm. Đây là quy tắc mà ai trong tiệm cơm đều biết rõ nên cứ đợi đi ngươi cũng sẽ có phần thôi."
Nói đến chuyện này cô ấy liền nở nụ cười. Nếu không phải như thế thì ai mà chả nói rằng công việc trong tiệm cơm quốc doanh là những công việc đáng ghen tị, ngay cả người thái rau cũng có thể sống sung túc.
Hứa Hoan Ngôn gật đầu, cô nhớ rồi.
Buổi trưa vẫn có lượng người đến ăn nhiều như buổi sáng, có người mang đồ ăn về nhà, có người ăn ở tiệm.
Lúc này, người có thể ra tiệm cơm ăn đều rất có mặt mũi đương nhiên rất là cao hứng.
Để chắc chắn bát, đĩa đều sạch sẽ đầu bếp Du là tự mình phụ trách và những người khác cũng có việc riêng của mình để làm.
Suốt ngày hôm nay Hứa Hoan Ngôn hề không nghỉ ngơi. Bữa trưa của ngày hôm nay là một ít đồ ăn bán không hết có gà hầm khoai, miến và thịt heo hầm liền giữ lại ăn kèm với bánh bao hấp.
Đây là lần đầu tiên Hứa Hoan Ngôn ăn đồ ăn do đầu bếp Dư nấu.
Kỳ thật cũng không tệ, trong lòng cô đánh giá là sáu điểm, trình độ dùng dao, nhiệt độ và mùi vị đều thiếu một chút, nhưng ở thời đại này thì đã ngon rồi.
Cô cũng đã có cái nhìn chung về kỹ năng của đầu bếp Dư.
Sau một ngày làm việc vất vả Hứa Hoan Ngôn kết thúc công việc vào khoảng 8 giờ tối.
Khi ra cửa đã thấy Kỳ Vân đứng đợi cô. Cô còn chưa biết nhà Kỳ Vân nên cô ấy đã lại đây dẫn cô về.
Kỳ Vân và Lưu Cương đều làm việc trong huyện thành.
Một người ở nhà máy sản xuất đồ dùng máy móc, người kia ở tiệm cơm quốc doanh, hai vợ chồng kết hôn chưa đầy nửa năm, ngôi nhà họ ở là do bố mẹ Lưu Cương để lại còn bố mẹ họ sống trong nhà máy. Ban đầu nó là ngôi nhà một phòng ngủ, nhưng sau đó đã được cải tạo thành một ngôi nhà có hai phòng ngủ.
Căn phòng kia ban đầu được dùng làm phòng kho nhưng nay Hứa Hoan Ngôn đã đến sống nên đã dọn dẹp lại.
Kỳ Vân đã được mợ dặn dò từ trước rằng cô ấy phải chăm sóc cô bé này thật tốt.
Cô nhìn thời gian ở nhà nên đến sớm hơn chút
"Hôm nay cháu có quen với công việc không?"
Hứa Hoan Ngôn gật đầu, sau đó đưa hai miếng khoai tây và một miếng da lợn nhỏ hôm nay đưa cho cô ây.
" Mợ, đồ ăn là hôm nay tiệm cơm chia cho,mợ lấy để bổ sung đồ ăn cho gia đình nhé."
Cô biết công việc hôm nay là do Kỳ Vân giúp cho nên đương nhiên muốn báo đáp lại nhưng không có nghĩa là sẽ xảy ra thường xuyên bất quá cô cũng mới đến còn ở trong nhà người khác.
Kỳ Vân cười cười, cảm thấy đứa nhỏ này làm việc khá giỏi cho nên mới không tiếp tục khách khí mà cầm lấy. Đây chính là cách mọi người hòa hợp với nhau, nếu hôm nay cô không cho Kỳ Vân cái gì thì thực ra cũng không sao cả. Mỗi người đều đạt được thứ họ muốn rồi.Kỳ Vân cần người thay ca giúp cô ấy.Còn Hứa Hoan Ngôn có được công việc có tiền lương.
Nhưng hôm nay Hứa Hoan Ngôn cho cô ấy cô ấy cũng nhận theo lễ, ở chung cũng vui vẻ hơn.
Hai người cứ nói chuyện với nhau suốt dọc đường về nhà.
Kỳ Vân đã giúp cô xếp chăn bông và những thứ khác mà hôm nay Hứa Hoan Ngôn mang đến xếp gọn gàng.
"Đây là nơi cháu sống trong thời gian tới, xem có ổn không?"
Hứa Hoan Ngôn đi vào căn phòng nhỏ nhìn xem, tuy không lớn lắm nhưng quả thực so với ở nông thôn còn tốt hơn nhiều.
"Như thế rất tốt rồi ạ, cháu cảm ơn mợ."
Kỳ Vân cảm thấy không có gì.
"Vậy thì cháu xem tắm rửa rồi đi ngủ. Ngày mai còn phải dậy sớm để đi làm."
Nói xong Kỳ Vân cũng ngáp một cái, xoay người đi về.
Lưu Cương làm việc trong một nhà máy máy sản xuất đồ dùng, phải trực ban đêm, lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của anh ấy không ổn định lắm, đôi khi anh ấy có thể về vào buổi sáng sớm và ngủ vào ban ngày.
Hứa Hoan Ngôn chỉ đơn giản tắm rửa sạch sẽ rồi nằm xuống giường, hôm nay quả thực khá mệt mỏi nhưng cô cũng dần quen rồi chỉ là thân thể yếu ớt, tay chân nhỏ nhắn lại không giống như mười lăm tuổi.
Suy nghĩ chốc lát, cô mở hệ thống ra điểm trên đó vẫn là bảy mươi điểm không thay đổi bởi vì hôm nay không có ai khen tài nấu nướng của cô. Cô định sẽ từ từ tích điểm, đầu tiên phải để đầu bếp Du thấy được tay nghề của cô, nếu nấu ba bữa ở tiệm cơm, chắc cô sẽ được khen mấy câu, được nấu cơm cho khách thì sẽ được nhiều người khen hơn.
Nghĩ đến những điều này, cô ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Kỳ Vẫn đến giờ gọi cô dậy, đồng hồ sinh học của cô ấy đã quen nên đến đúng giờ là cô ấy dậy luôn.
Hứa Hoan Ngôn cũng nhanh chóng đứng dậy, thu dọn đồ đạc chạy xonh liền trực tiếp đến tiệm cơm bản thân cô đã nhớ đường rồi.
Khi cô đến nơi, ước chừng khoảng 7 giờ 40 nên cô đã đợi ở cửa đầuu bếp Dư sẽ đến lúc 7 giờ 50 phút
Sáng nay nấu mì sợi vì là thành phố phía Bắc nên mì, miến là nguyên liệu chính.
Mọi người đều bắt đầu công việc của mình không dám trì hoãn công việc.
Hứa Hoan Ngôn treo tấm bảng hôm nay lên có hai loại mì: một loại mì gà xé nấm hương, một loại là mì trứng.
Vì bây giờ là mùa đông nên không có rau.Hứa Hoan Ngôn liền đi vào phòng bếp.
"Tiểu Hứa, ngâm nấm hương khô."
Đầu bếp Dư thấy liền sắp xếp công việc cho cô.Hứa Hoan Ngôn tiếp tục làm việc mà không nói một lời cô có ưu điểm là nói ít làm nhiều.
Đầu bếp Dư trộn rất nhiều mì trong một lần nhìn là thấy được ông ấy có sức rất lớn.
Hứa Hoan Ngôn cảm thấy bản thân mình nhất định không làm được cô không có nhiều sức lực như vậy, ở nhà nấu ăn chung quy vẫn khác ở tiệm cơm nấu ăn.
Hai phút sau, mọi người đều đến đủ.
Bởi vì sáng nay là mì sợi nên cũng không có quá nhiều việc. Hứa Hoan Ngôn ngoại trừ rửa bát cũng không có việc gì làm.
Phía trước có người đang vội vã đi làm.
"Ta sẽ lo phần mì sợi ở đây, Tiểu Hứa, ngươi lát nữa đi phía trước thu phiếu khách đặt mì sợi đi."Triệu Thúy Vân hướng Hứa Hoan Ngôn bảo.
Hứa Hoan Ngôn vâng một tiếng, liền từ phòng bếp đi ra ngoài.
"Sư phụ, cô ấy có thể được không?" Tần Hỉ đối Hứa Hoan Ngôn không biết vì cái gì từ đáy lòng cảm thấy chút thái độ ganh ghét.
Đầu bếp Dư không đáp lại chỉ là lạnh lùng nhìn hắn một cái.
Tần Hỉ nháy mắt liền biết tự mình nói sai, ai cũng biết sư phụ hắn ít nói, còn là người công bằng chính trực chỉ thích vùi đầu nấu cơm.
Hứa Hoan Ngôn hoàn toàn không biết có chuyện này, ngày hôm qua cô nhìn Lưu Thúy Vân làm, cho nên cũng hiểu rõ quá trình ra sao.Cô cũng biết chữ toàn bộ quá trình cũng thực thuận lợi.
Đến giữa trưa thì đã làm xong mọi việc.
Giờ tháo thực đơn xuống là được.
Mọi người cũng mệt mỏi.Hôm nay Hứa Hoan Ngôn và Triệu Thúy Vân sẽ dọn bát đĩa trong tiệm cơm.
Đầu bếp Dư đứng trong quầy thấy vậy.
"Tần Hỉ, đi dọn dẹp đi."
Tần Hỉ thở dài, ngoan ngoãn làm việc mà không dám phản bác lại.
"Tiểu Hứa, buổi sáng đi làm đồ ăn sáng, nấu mì giá đỗ."
Đầu bếp Dư nói xong một người trong tiệm cơm đều nghe thấy. Hứa Hoan Ngôn còn có chút kinh ngạc, mãi đến khi bị Triệu Thúy Vân đẩy mới không kịp phản ứng.
"Cảm ơn chú, đầu bếp Dư."
Nói xong cô liên chạy vào bếp.
Việc này chứng tỏ được đầu bếp Dư cho cô nấu ăn là cơ hội để cô chứng tỏ tay nghề của mình, điều này sẽ có thêm những lợi ích khác về sau.
Tiệm cơm muốn dùng giá đỗ đầu bếp Dư sẽ tự mình làm.
Hứa Hoan Ngôn nghĩ nghĩ sẽ làm mì giá đỗ món này cũng không khó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]