Văn Nhân Dị chính là Tuyết Vực Thần cung trên Thiên Sơn tiếng tăm lẫy lừng. Trong một lần du ngoạn liền bắt gặp người thiếu niên Sở Quần bị thương rất nặng. Vốn không có ý định ra tay cứu giúp nhưng tên Sở Quần kia hết sức năn nỉ cứu mạng, cộng thêm việc Văn Nhân Dị nhìn ra điểm hơn người của Sở Quần nên quyết định ra tay cứu giúp
Sở Quần bị một kiếm xuyên thủng phế phủ, mang trọng thương rất nặng , vậy mà chỉ sau vài ngày đã hồi phục sức khỏe. Biết ân nhân của mình là Thiên Sơn thần kiếm liền tỏ ra rất kính trọng. Sở Quần liền quỳ gối nhận Văn Nhân Dị là sư phụ, thề sẽ suốt đời trung thành đi theo Văn Nhân Dị.
Bỗng vào một đêm nọ, Văn Nhân Dị say rượu liền giở trò sàm sỡ tiểu đồ nhi. Đêm đó qua đi, Văn Nhân Dị rất hối hận, còn Sở Quần lại muốn ủy thân đổi lấy bình an. Cứ như vậy cho tới khi Văn Nhân Dị phát hiện ra đồ nhi ngoan ngoãn của mình lén dùng thuốc để tăng tiến võ công, hòng trả thù cho gia đình liền rất tức giận, thầy trò ân đoạn nghĩa tuyệt. Sở Quần xuống núi hai năm. Trong lòng mỗi người đều bồn chồn không yên. Họ vô cùng lo lắng cho người kia. Văn Dị Nhân một lòng mong mỏi Sở Quần sẽ trở về để sư đồ đoàn tụ như xưa.