Chương trước
Chương sau
"Ha ha, chuyện này ta từ chối!" Lãnh Vy Ngữ nghe ông ta nói xong thì cười ha hả mà sảng khoái từ chối. Làm ông ta trợn tròn mắt giống như không thể tin được.

"Chuyện tốt như vậy mà ngươi lại từ chối? Tiểu nha đầu ngươi muốn chết đúng không?" Ông ta nghe nàng từ chối thì cảm thấy kinh ngạc xen lẫn tức giận. Nghe ông ta nói về cuộc đời huy hoàng lẫy lừng như vậy mà nàng vẫn có thể từ chối?

"Cuộc đời ngài rất huy hoàng, rất đáng để người khác ngưỡng mộ. Nếu là bất kì ai ở trong hoàn cảnh này thì cũng không thể từ chối. Vì sức mê hoặc của nó quá lớn. Trở thành truyền nhân của một cường giả từng là truyền kì của đại lục. Nghĩ thôi cũng đủ phấn khích rồi nha!" Lãnh Vy Ngữ tựa vào tường đá khe khẽ nói.

"Nếu đã biết thì tại sao ngươi còn từ chối?" Mặc Hạo Phi ngạc nhiên khi nghe nàng phân tích. Cảm giác tức giận cũng nhạt dần.

"Nhưng ta không ở trong cái" bất kì ai "đó. Có được sức mạnh của ngài, tâm đắc một đời của ngài chắc chắn không phải là miễn phí. Có thể ngài sẽ yêu cầu ta làm cái gì đó, hoặc là sẽ bị kẻ thù cũ của ngài truy sát. Tới lúc đó ta không làm gì cũng có kẻ thù không đội trời chung. Nghĩ tới cũng rất oan ức nha!" Lãnh Vy Ngữ nhún nhún vai nói. Mặc dù nàng không sợ phiền phức nhưng nàng không rảnh mà gánh giúp phiền phức của người khác. Lãnh Vy Ngữ nàng mới không dư hơi như vậy.

Mặc Hạo Phi nghe nàng phân tích thì giật giật khóe miệng. Lí lẽ của nha đầu này cũng quái dị quá đó chứ.



"Mặc Hạo Phi ta một đời tung hoành thiên địa, tứ cố vô thân đến chết vẫn còn chưa lập gia đình. Sẽ không yêu cầu ngươi gì mà chiếu cố thân nhân gì đó. Kẻ địch thì chắc cũng đã thành cát bụi. Ngươi đừng có lo phiền phức tới." Mặc Hạo Phi khoát tay bất đắc dĩ nói.

"Ngài còn chưa lập gia đình? Lão xử nam à?" Lãnh Vy Ngữ bày ra bộ dáng kinh ngạc khoa trương đến cực điểm.

Mặc Hạo Phi đen mặt nhìn nàng, tức tới nghiến răng nghiến lợi. Cho dù người có tu dưỡng tốt đến thế nào thì cũng không tránh được mà tức giận. Huống chi là một cường giả từng hô phong hoán vũ trên đại lục?

"Bây giờ ngươi có nguyện ý trở thành truyền nhân của ta hay không?" Cảm nhận được thần thức của mình đang dần mất đi ngày một nhiều. Mặc Hạo Phi uy nghiêm nói, trong ngữ khí rất dễ dàng nghe được ý uy hiếp trong đó.

"Không nguyện ý. Bản cô nương mới không rảnh rỗi như vậy!" Lãnh Vy Ngữ trực tiếp từ chối, nàng hành lễ một cái rồi khập khiễng rời đi.

Chưa đi được mấy bước thì nàng không thể đi nữa, muốn nhấc chân cũng khó khăn vô cùng. Cảm giác có thứ gì đó vô cùng cường đại đè ép không cho nàng đi. Lãnh Vy Ngữ quay đầu nhìn thân ảnh như thực của Mặc Hạo Phi, trong đáy mắt lóe lên một vòng quang mang.

"Tiền bối, ngài đây là có ý gì? Cưỡng ép sao?" Lãnh Vy Ngữ lạnh giọng hỏi.

"Ha ha ha ha, bản tôn vốn không có ý định cưỡng ép ngươi. Nhưng nha đầu thối ngươi lại không thức thời nên ta bắt buộc phải làm vậy." Giọng nói uy nghiêm kèm theo cường đại uy áp đè xuống. Lãnh Vy Ngữ cảm thấy cơ thể đang run rẩy không lí do. Máu trong cơ thể tựa hồ đang sục sôi, bất kì lúc nào đều có thể trào ra ngoài.



Dù có nhịn thế nào thì trên khóe miệng của nàng cũng xuất hiện tia máu. Mồ hôi lạnh ướt hết sau lưng, mồ hôi trên trán cũng lớn như hạt đậu.

Áp lực cường đại khiến cơ thể nàng muốn quỳ xuống. Nhưng Lãnh Vy Ngữ một mực quật cường khống chế cơ thể. Nàng mới không muốn quỳ trước lão già này đâu.

"Nha đầu, xương cốt ngươi cũng cứng thật nhỉ?" Mặc Hạo Phi cười đến âm trầm. Cho dù đây chỉ là một sợi thần thức thậm chí còn sắp tan biến tới nơi. Nhưng vẫn có thể tản ra uy áp cường đại như vậy. Chứng tỏ lúc hắn còn tại thế thực lực cường đại như thế nào.

"Ha, ta còn đang muốn xem người làm thế nào mới có thể cưỡng ép ta." Lãnh Vy Ngữ lạnh lẽo nói, cưỡng ép người khác mà vẫn còn ra vẻ cao nhân. Bản cô nương khinh bỉ mười tám đời tổ tông nhà ngươi.

Mặc Hạo Phi chậm rãi đi lại. Mỗi một bước đi tuy không phát ra âm thanh nhưng nàng có thể nghe được tiếng bang bang đập vài tai mình.

"Ồ? Vậy mà ta không có để ý tới người lại là Hỗn độn linh thể. Thể chất trong truyền thuyết, quỷ tài a. Đáng tiếc còn chưa được khai thác toàn vẹn." Mặc Hạo Phi tới gần nàng quan sát từ trên xuống dưới. Lúc lại gật đầu lúc lại lắc đầu. Lãnh Vy Ngữ cực kì phản cảm bởi cái ánh mắt đó của hắn.

Không lâu sau, Mặc Hào Phi đặt tay lên đầu nàng. Hắn đem tất cả những gì hắn sở hữu khi còn tại thế truyền hết vào đầu nàng. Không những vậy hắn còn truyền huyền lực đang duy trì thần thức này cho nàng.

Hàng loạt những thứ xa lạ mạnh mẽ xông vào đại não. Cái cảm giác khi tiếp nhận kí ức của thân xác này y đúc cảm giác hiện tại.

Lãnh Vy Ngữ cắn răng, muốn phản kháng nhưng không phản kháng được. Không biết qua bao lâu cuối cùng Mặc Hạo Phi cũng dừng lại.

Hai luồng huyền khí giao nhau, rồi va chạm nhau trong thân thể. Nàng cảm thấy kinh mạch của mình đang muốn nát thành tro tới nơi. Thì Hỗn Độn Thiên Châu lại vận chuyển. Đem hai luồn huyền khí đối nghịch nhau thu phục hoàn toàn.

Mặc Hạo Phi đứng bên cạnh ngạc nhiên cảm nhận biến hóa trong thân thể của nàng. Không nghĩ tới nha đầu này thế nhưng lại sở hữu được bảo vật chí tôn. Xem ra hắn tìm đúng người.

"Nha đầu, ngươi đã trở thành truyền nhân của Mặc Hạo Phi ta. Cho dù ngươi có nguyện ý hay không thì kết quả đã không thể thay đổi. Trong người ngươi đã tiếp nhận công pháp của ta. Nên ta có chút thứ để lại cho ngươi, hảo hảo mà sử dụng. Coi như là quà bồi thường cho ngươi đi. Ha ha ha.." Mặc Hạo Phi cười vang dội khắp căn phòng. Rồi tia thần thức của hắn cũng dần dần tiêu biến trong thiên địa.

Lãnh Vy Ngữ cắn răng phối hợp với Hỗn Độn Thiên Châu để điều hòa cơ thể. Cũng tiện thể tìm hiểu công pháp của Mặc Hạo Phi. Tử Thiên Tinh Thần công pháp, cũng không biết là công pháp này như thế nào nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.