Lãnh Vy Ngữ khẽ xoay cổ tay, Tử Phong kiếm liền biến mất. Nàng cất nó vào trong không gian. Nếu để người khác nhìn thấy nó thì đúng thật là phiền toái, thậm chí là họa sát thân. Từ xưa đến nay thất phu vô tội, hoài bích có tội* đạo lí này nàng hiểu rất rõ. Có điều, tại sao một thanh thần khí lại nằm ở đây? Nó ở đây nhiều năm như vậy tại sao không có người phát hiện ra? Đúng là kì quặc!
Lãnh Vy Ngữ xoay người bước đi, Nguyệt Lam Cửu Linh Hồ cũng nhảy lên vai nàng lười biếng nằm đó. Lãnh Vy Ngữ dạo hết một vòng thì cũng không tìm thấy gì chỉ có không ít dạ minh châu. Nàng cũng tiện tay thu luôn. Đồ tốt ngu gì không lấy.
Trong đây không còn gì nữa, Lãnh Vy Ngữ quay lại chỗ mà Mặc Hạo Phi yên nghỉ. Nàng đục một khoảng đá đủ để làm quan tài, điêu khắc tỉ mỉ một chút. Sau đó, thì đưa hài cốt của Mặc Hạo Phi vào trong. Đóng nắp quan tài lại, rồi đặt ngay ngắn ở giữa phòng.
Dù ông ta có bức ép nàng nhưng suy cho cùng nàng không bị thiệt hại gì hơn nữa còn có không ít thu hoạch. Về danh nghĩa ông ta cũng coi như là sư phụ của nàng đi. Để mặc hài cốt của ông ta như vậy về tình về lí đều không được.
"Ta không nghĩ ngươi lại có thể tốt bụng như vậy!" Nguyệt Lam Cửu Linh Hồ ở một bên nhìn, nhàn nhạt mở miệng. Nó cho rằng khi lấy hết đồ tốt ở đây thì nhân loại này sẽ lập tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tieu-thu-yeu-nghiet/2692334/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.