Sáng hôm sau, khi Mai Thiên Tuyết vừa tỉnh giấc việc đầu tiên nàng ta làm là nhìn lên cành cây hôm qua Lãnh Vy Ngữ nghỉ ngơi. Vừa mới đưa mắt tới thì không thấy bóng dáng Lãnh Vy Ngữ đâu nữa. Mai Thiên Tuyết tức đến giậm chân, tốt xấu gì cũng phải lưu lại danh tính cho nàng biết chứ. Lặng yên không tiếng động mà đi mất. Thật tức chết người mà!
Còn về Lãnh Vy Ngữ, trời còn chưa sáng thì nàng đã yên lặng rời đi. Nàng không muốn dây dưa với nữ tử kia. Nhìn sơ qua cũng thấy trên người nàng ta đủ loại phiền phức. Nàng còn lâu mới muốn dính vào phiền phức.
Đi đến giữa trưa mới ra khỏi rừng. May mắn nàng không tốn nhiều thời gian. Nhanh chóng đi vào thành, vừa định đi đến tửu lâu ăn uống chút gì đó thì nàng nghe thấy giọng nói quen thuộc.
"Lăng huynh! Lăng huynh! Ở đây!" Sở Mặc đứng ở trước cửa tửu lâu vẫy tay hò hét.
Lãnh Vy Ngữ bất đắc dĩ đi qua, cười nhạt: "Không nghĩ lại gặp ngươi ở đây! Ta còn tưởng ngươi về Sở gia rồi chứ!"
"Ta còn giữ nhiệm vụ của ngươi làm sao có thể bỏ về nhà được?" Sở Mặc gãi đầu không hiểu sao hắn có chút ngại.
"Ngươi ăn gì chưa?" Lãnh Vy Ngữ không để ý, nhìn vào trong tửu lâu. Đi từ sáng đến giờ nàng còn chưa có gì vào bụng. Cái bụng của nàng đang biểu tình đòi lại công bằng đây này.
Sở Mặc thấy nàng nhìn vào trong tửu lâu, thì thuận tiện nói, "Chưa, vào ăn chút đi. Ta cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tieu-thu-yeu-nghiet/2692332/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.