Sinh nhật mười ba tuổi tiểu công tử Doãn gia.
Thẩm Triệt là người đầu tiên mang quà đến xem y. Cả ngày cũng không thấy nửa bóng người đâu.
Dư sư muội thường xuyên được nhắc đến vừa dẫn Thẩm Triệt đi đến biệt viện vừa nhíu mày đầu oán giận, “Sư huynh dẫn đệ xuống núi đi chơi rồi, bởi vì sắp đến sinh nhật nên còn làm càn hơn thường ngày nữa, đã hai ba ngày rồi mà vẫn chưa về.”
Thẩm Triệt gật đầu ra vẻ đã biết.
“Nhưng lúc này đã nghe nói Thẩm sư huynh đến, chắc là sẽ về chạy về nhanh thôi. Từ lúc nhận được thư của huynh đã trông rồi, mà trông lâu quá.” Dư sư muội che miệng cười khẽ.
Thẩm Triệt vuốt cái hộp trên tay, hiếm khi nở nụ cười, “Không biết là trông ta hay trông quà nữa.”
Dư sư muội nói không sai, không quá lâu sau đó cửa phòng Thẩm Triệt đã bị đẩy ra.
Doãn Thế Huyên nhào đến.
“Thẩm ca ca!” Doãn Thế Huyên hoan hô một tiếng, dang tay ôm hắn, còn bất mãn oán trách, “Sao hôm nay huynh mới đến.”
Thẩm Triệt đỡ người, vô thức nhếch môi, “Đến sớm cũng không gặp được đệ.”
Doãn Thế Huyên kéo góc áo hắn, biện hộ cho mình, “Không phải tại huynh không đến sao? Nếu huynh tới sớm, đệ cũng không thèm xuống núi với sư huynh đâu.”
Tầm mắt y chợt đảo ra sau, liếc mắt một cái đã nhìn thấy cái hộp trên bàn, hai mắt nhất thời sáng ngời, “Đó là kiếm của đệ sao!”
Không kịp đợi trả lời đã chạy đến ngay.
Thẩm Triệt đi theo phía sau y, “Đương nhiên là của đệ.”
Doãn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tien-khong-bang-yeu-duong/1508158/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.