Chương trước
Chương sau
Lúc Thẩm Tự còn chưa phải là gia chủ của Thẩm gia, tất cả mọi người trong Thẩm gia đều cho là hắn sẽ một lòng cầu đạo sống cô độc hết quãng đời còn lại.
Dù sao thiên phú của ông rất tốt, tính tình lạnh lùng. Ôm kiếm đi khắp, liếc mắt một cái thôi đã có thể dọa cho cả nhóm nữ tu sĩ bật khóc.
Cho nên, khi ông trở về sau mấy năm xuống núi lịch lãm, còn dẫn theo Thẩm phu nhân và Thẩm Triệt bảy tuổi, trên cả Thẩm gia không ai là không kinh ngạc.
Lúc đó Thẩm uyển vẫn còn là một tiểu cô nương, hoàn toàn không thấy chút dịu dàng chín chắn của sau này, vừa thân thiết kéo Thẩm phu nhân, vừa bóp bóp khuôn mặt mềm mại của Thẩm Triệt, cười nói, “Trời ạ. Không ngờ là có một ngày ta được gặp cháu trai đó.”
Thẩm phu nhân bị trêu ghẹo đỏ bừng cả hai tai, Thẩm Tự thấy bà thẹn thùng vội vàng đi qua dắt tay bà, lên tiếng quở trách Thẩm Uyển.
Thẩm phu nhân mỉm cười nhẹ nhàng đẩy ông, “Không sao đâu, để bọn thiếp thoải mái nói chuyện đi, chàng ra ngoài kia đi. Chẳng phải ngoài kia đang có hội Luận đạo gì đó sao, đang tìm chàng kia.”
Thẩm Tự cau mày, nhưng vẫn nghe lời, đi ra ngoài.
Thẩm Triệt đi theo sau phụ thân, hoàn toàn không để ý Thẩm Uyển đằng sau đang luôn tiếng bảo hắn ở lại.
Hai người đi thẳng đến sân Luận đạo, đi ngang qua sân viện Doãn gia, Doãn Thượng đúng lúc đó đi ra.
Doãn Thượng cười khẽ một tiếng, đầu tiên là giễu cợt Thẩm Tự im hơi lặng tiếng lén thành thân, rồi mới chuyển tầm mắt sang Thẩm Triệt.
“Đây là tiểu công tử?” Doãn Thượng không quan tâm đến kháng cự của Thẩm Triệt, cúi người xoa xoa đầu của hắn, “Cũng không chênh với Thế Huyên bao nhiêu. Có muốn đi chơi với nó không?”
Thẩm Triệt lui về phía sau nửa bước, hành lễ, rồi mới mím môi nói, “Không muốn.”
Hắn vẫn còn là một đứa trẻ, người chưa trưởng thành, nhưng động tác hành lễ rất tiêu chuẩn, giọng nói cũng non nớt, nói chuyện đứng đắn nghiêm chỉnh như vậy. Làm người ta cảm thấy rất thú vị.
Doãn Thượng vỗ tay, “Không hổ là công tử Thẩm gia. Chẳng như cái thằng nhóc nhà ta, chỉ biết khóc lóc làm nũng om sòm.”
Thẩm Tự tuy vẫn không nói nhiều lắm, nhưng có thể nhận ra tâm tình của ông rất tốt, thản nhiên nói, “Nhưng tính tình lại hơi lạnh nhạt, không giống trẻ con.”
Hai người bắt nhịp với nhau, thế là xách Thẩm Triệt đến chỗ tu hành của đệ tử Doãn gia, sau khi bỏ hắn ở đó xong thì kết bạn đi đến sân Luận đạo.
Thẩm Triệt nhìn chằm chằm vào cửa viện sững sờ một lúc lâu, cuối cùng vẫn nhận mệnh đẩy đi vào.
Sân viện trống trải, có tám chín đệ tử đứng thành một hàng dưới ánh nắng gay gắt, đang luyện công. Nghe thấy tiếng đẩy cửa, cùng đồng loạt nhìn qua.
Thẩm Triệt bất vi sở động, ánh mắt đảo qua đi, dừng lại dưới gốc cây đại thụ nằm ngay giữa sân.
Đại thụ tạo thành bóng râm duy nhất trong sân, dưới bóng cây đặt một cái tháp mềm.
Doãn Thế Huyên mặc tộc phục màu mực, nghe thấy động tĩnh thì lấy phiến quạt làm bằng tơ vàng đang đặt trên mặt ra, rướn người lên nhìn ra.
Môi hồng răng trắng, trông như một cục tuyết trắng. Tạo thành một đối lập rất rõ ràng với nhóm đệ tử đang mặt đỏ tai hồng tu luyện dưới ánh mặt trời chói chang.
Thẩm Triệt từ nhỏ đã sống dưới phàm trần âm thầm nghĩ, nhìn không giống một người tu tiên, mà lại giống một công tử con nhà phú quý.
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, vị công tử phú quý nhướn mày, thân mật gọi một tiếng, “Thẩm ca ca!”
“Là Thẩm ca ca đúng không!”
Thẩm Triệt còn đang sững sờ, Doãn Thế Huyên đã chạy xuống tháp, khập khễnh chạy về phía hắn, “Ta nghe phụ thân nói đó. Thẩm ca ca về nhà.”
…về nhà?
Hắn đến Thẩm gia đã mấy ngày nay, đi đâu cũng nghe người khác nói là hắn đến, đây là lần đầu tiên có người nói hắn trở về.
Trong lòng vốn đang thấy xa lạ, chợt bị một tiếng đó kéo đến mấy phần dịu dàng.
Cục bông kéo ống tay áo của hắn, sờ soạng Thương Long kim sắc trên cổ tay áo hắn, rồi lại sờ soạng trường kiếm sau lưng hắn, vẻ mặt hâm mộ, “Thật uy phong. Ta cũng muốn tu kiếm, không muốn tu phù đâu.”
Thẩm Triệt vừa định lên tiếng, y đã lại nhướn người lên, hàng mi thật dài chớp chớp, hơi nóng khi nói chuyện phả vào mặt Thẩm Triệt, mang theo một mùi sữa thơm, “Thẩm ca ca, huynh thật đẹp.”
Nhịp tim Thẩm Triệt đột nhiên loạn, tâm tình vốn luôn bìn thản chợt rung chuyển, chân tay luống cuống đầy khó hiểu.
Hắn lúng túng vụng về đưa tay đỡ Doãn Thế Huyên gần như sắp ngã lên người mình, rũ mắt nói, “Đệ, chân của đệ làm sao vậy?”
“Không sao, leo cây ngã.” Doãn Thế Huyên ngoan ngoãn trả lời.
“Để ta đỡ đệ trở lại ngồi.” Thẩm Triệt đỡ vai của y chậm rãi đi, vải dệt mang lại cảm giác lạnh lẽo, không dám dùng sức quá nhiều, chỉ cảm thấy người này chỗ nào cũng mềm mại, đỡ trong tay cứ sợ tan.
Doãn Thế Huyên được hắn dìu, “Thẩm ca ca, tự đệ đi được mà, không có sao đâu.”
Cánh cửa phía sau phát ra một tiếng kẽo kẹt, một thiếu niên lách mình đi vào, trong tay bưng một đĩa sữa đông, nhìn thấy hai người đằng trước, lập tức thay đổi sắc mặt.
“Ai cho đệ chạy lung tung thế! Chân vẫn còn chưa khỏi nữa.” Từ Tu Diễn tiện tay quang đĩa sữa đông cho Thẩm Triệt đứng bên, vô cùng tự nhiên bế ngang Doãn Thế Huyên lên, đi về phía tháp mềm.
Vừa đi vừa quở trách đệ tử trong viện, “Không lo tu luyện đàng hoàng đi đứng đó mắt to trừng mắt nhỏ làm gì, hôm nay không muốn được nghỉ phải không.”
Các đệ tử vội vàng lên tiếng trả lời, mắt xem mũi mũi nhìn tim quay đi tu luyện.
Doãn Thế Huyên nhìnv ề phía sau, vội la lên, “Sư huynh, huynh ấy không phải sư huynh đệ nhà chúng ta! Là Thẩm ca ca!”
Từ Tu Diễn đặt y lên trên đệm êm, mới quay đầu nhìn lại.
Vừa nhìn là thấy lúng túng vô cùng.
Công tử Thẩm gia cứ như vậy lạnh mặt đứng dưới nắng, trong tay còn bưng một đĩa sữa đông.
“Thẩm công tử, xin lỗi xin lỗi, ta không để ý…” Từ Tu Diễn vội nói xin lỗi.
Thẩm Triệt cất bước đi lại, đưa đĩa cho Doãn Thế Huyên đang mở to cặp mắt long lanh nhìn, mới lạnh nhạt nói một câu, “Không có gì.”
Từ Tu Diễn nghẹn họng, rất nhiều lời muốn đã bị một câu lạnh lùng đó mắc ngay cổ họng.
Nhưng có vẻ như Doãn Thế Huyên hoàn toàn không sợ sự lạnh lùng đó của hắn, vỗ vỗ lên tháp mềm, thân thiết nói, “Thẩm ca ca, huynh ngồi đây này.”
Từ Tu Diễn cũng cười ngượng theo, “Thẩm công tử, ngồi đi.”
Thẩm Triệt không biết mình đang tức cái gì nữa, không muốn ngồi, cứ đứng đó nhạt nhẽo nói, “Ta phải đi.”
Doãn Thế Huyên sửng sốt, buông cái đĩa trong tay xuống, vẻ mặt thất vọng, “Vậy được rồi. Thẩm ca ca huynh có rảnh lại đến tìm đệ chơi nha, đệ ở ngay trong viện này.”
Thẩm Triệt mím môi ừ một tiếng.
Hắn vẫn còn chưa đi, Doãn Thế Huyên ngửa đầu tiếp tục nói với hắn, “Thẩm ca ca, chờ đệ khỏe rồi, huynh dạy đệ luyện kiếm được chứ?”
Thẩm Triệt còn chưa nói gì, Từ Tu Diễn kế bên đã vội vàng nói, “Bớt quấy đi.” Rồi lại quay sang nói với Thẩm Triệt, “Thẩm công tử, sư đệ của ta bị chiều hư từ nhỏ, muốn cái gì là phải có cái đó. Ngươi đừng để trong lòng.”
Lời nói tuy là oán giận, nhưng hoàn toàn chẳng có gì là mất kiên nhẫn cả, trái lại còn mang theo cảm giác vô cùng thân thiết.
Doãn Thế Huyên mới không thèm quan tâm hắn, chỉ nhìn chằm chằm vào Thẩm Triệt, hai mắt như ngậm nước, lại như cất chứa muôn vì sao, trong suốt sạch sẽ.
Thẩm Triệt còn chưa được tính là tuổi thiếu niên nhìn đôi mắt nó, thật sự không thể nói được một câu từ chối.
Đúng là rất biết làm nũng.
Một người như thế, sẽ luôn khiến cho người ta muốn vì y mà ngăn trở hết mọi xấu xa bất kham của thế gian này, khiến cho đôi mắt ấy vĩnh viễn luôn cứ sáng lấp lánh như vậy.
Chẳng mang ưu phiền, sợ hãi, thoải mái nhõng nhẽo làm nũng.
Thẩm Triệt ra khỏi cửa lại không đi xa, tựa vào tường lắng nghe động tĩnh bên trong.
Mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện của Doãn Thế Huyên và Từ Tu Diễn.
Một người oán trách sữa đông không đủ ngọt, một người nói phần ngọt hơn đã đưa sang cho Dư sư muội rồi.
Băn khoăn không tả nổi.
Thế là ngày hôm sau Doãn Thế Huyên nghênh đón Thẩm Triệt bưng mấy đĩa sữa đông.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.