Lúc Thẩm Tự còn chưa phải là gia chủ của Thẩm gia, tất cả mọi người trong Thẩm gia đều cho là hắn sẽ một lòng cầu đạo sống cô độc hết quãng đời còn lại.
Dù sao thiên phú của ông rất tốt, tính tình lạnh lùng. Ôm kiếm đi khắp, liếc mắt một cái thôi đã có thể dọa cho cả nhóm nữ tu sĩ bật khóc.
Cho nên, khi ông trở về sau mấy năm xuống núi lịch lãm, còn dẫn theo Thẩm phu nhân và Thẩm Triệt bảy tuổi, trên cả Thẩm gia không ai là không kinh ngạc.
Lúc đó Thẩm uyển vẫn còn là một tiểu cô nương, hoàn toàn không thấy chút dịu dàng chín chắn của sau này, vừa thân thiết kéo Thẩm phu nhân, vừa bóp bóp khuôn mặt mềm mại của Thẩm Triệt, cười nói, “Trời ạ. Không ngờ là có một ngày ta được gặp cháu trai đó.”
Thẩm phu nhân bị trêu ghẹo đỏ bừng cả hai tai, Thẩm Tự thấy bà thẹn thùng vội vàng đi qua dắt tay bà, lên tiếng quở trách Thẩm Uyển.
Thẩm phu nhân mỉm cười nhẹ nhàng đẩy ông, “Không sao đâu, để bọn thiếp thoải mái nói chuyện đi, chàng ra ngoài kia đi. Chẳng phải ngoài kia đang có hội Luận đạo gì đó sao, đang tìm chàng kia.”
Thẩm Tự cau mày, nhưng vẫn nghe lời, đi ra ngoài.
Thẩm Triệt đi theo sau phụ thân, hoàn toàn không để ý Thẩm Uyển đằng sau đang luôn tiếng bảo hắn ở lại.
Hai người đi thẳng đến sân Luận đạo, đi ngang qua sân viện Doãn gia, Doãn Thượng đúng lúc đó đi ra.
Doãn Thượng cười khẽ một tiếng, đầu tiên là giễu cợt Thẩm Tự im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tien-khong-bang-yeu-duong/1508157/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.