Chương trước
Chương sau
Thiên Ma Vạn Chủng đại pháp [Ma quỷ pháp tắc]

Ngoại ô thành phố Giang Châu. Nhà máy rượu Hồng Vận.

“Hổ ca!”

“Hổ ca!”

Hắc Hổ đang dắt một chó Becgie to như con nghé con và sải bước tới văn phòng giám đốc trong nhà máy của hắn. Trên đường đi, mấy tên đàn em quản sự trong nhà máy nhao nhao cung kính chào hỏi.

“Ừ!”

Hắc Hổ không mặn không nhạt đáp lời. Hắn đi thẳng đến văn phòng giám đốc của mình, mở cửa đi vào.

Sau khi Hắc Hổ thả dây xích, con chó khổng lồ liền chạy vào một góc nằm xuống, le le cái lưỡi đỏ như máu, mắt không chớp nhìn chăm chăm ra ngoài cửa.

Hắc Hổ ngồi vào vị trí giám đốc của gã, từ trong ngăn kéo lấy ra một gói 'Trung Hoa' [Một hiệu thuốc lá rẻ tiền phổ biến bên TQ, đựng trong hộp giấy mềm màu đỏ]. Hắn rút một điếu mồi lửa, nhẹ nhàng hút một hơi, sau tự lẩm bẩm “Mẹ nó! Quả nhiên Dương Quang [Một loại thuốc lá khác nhãn vàng] vẫn là phê hơn, chân chân thực thực đáng tiền.”

"Hiện tại tình hình căng thẳng, suốt ngày ẩu đả, ai cũng muốn chen vào kiếm chút cháo, nên về sau sinh ý của hộp đêm ngày càng khó khăn. Cẩn thận từng bước một tẩy trắng [Là chuyển đồng tiền từ làm ăn phi pháp đẩy sang con đường kinh doanh hợp pháp], nếu không pahri sự việc lúc đó được người khác ấn nhẹm xuống, chắc chắn hiện tại không có đại nhân vật nào ra tay cứu ta. Đệchhh! Năm nay sinh ý cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.”

Suy nghĩ thơ thẩn tới tận đâu, Hắc Hổ mắt nhìn trần nhà, phả ra một cụm khói lớn từ miệng và mũi.

“Bất quá, tuy nói buôn bán rượu lời lãi không nhiều như trước, cũng chẳng bằng hộp đêm, nhưng thắng ở chỗ an toàn. Trước kia mấy chỗ hàng khách sạn đều lấy rượu và thuốc lá chiêu đãi thay cho phí bảo kê, hiện tại đều phải mua rượu của ta dùng. Chẳng phải trong vòng một tháng so với hộp đêm càng kiếm nhiều tiền hơn sao.

Nhưng cái tốc độ kiếm tiền này vẫn quá chậm! Không được! Hiện tại là mùa hè, chính là mùa cao điểm uống rượu. Mới vừa vào đầu tháng mà lượng rượu tiêu thụ mỗi nhà đã tăng gấp ba. Toàn bộ tiền đầu tư chắn chắn đến cuối năm là thu hồi được hết.”

Nghĩ đến đây, Hắc Hổ đột nhiên hung hăng dụi đầu thuốc lá vào trong gạt tàn, sau đó đứng thẳng người, hướng phía bên ngoài hét: “Quỷ Đầu, gọi tất cả quản sự vào đây, lão tử có việc muốn tuyên bố!”

Bên ngoài văn phòng im phăng phắc.

“Mẹ nó! Đồ chó chúng mày, bộ điếc hết rồi sao?” Hắc Hổ vừa chửi rủa vừa đứng dậy. Ngay lúc này, đột nhiên cửa lớn bật mở, một tên thanh niên xa lạ đứng đó, nhàn nhạt nhìn gã.

“GRỪUUU! ”

Con chó đột nhiên đứng dậy, nhe cả hàm răng nanh trắng hếu, hung ác nhìn chòng chọc kẻ lạ mặt. Chỉ cần Hắc hổ lệnh một tiếng, nó sẽ lập tức lao ra.

“Ngươi là ai?” Hắc Hổ cảnh giác, gằng giọng quát.

“Người muốn mạng ngươi.” Tiêu Phàm mỉm cười đáp lời.

“BAAAAA!”

Hắc Hổ không chút do dự vỗ tay, con Becgie nhận lệnh, gầm lên một tiếng, lao đến Tiêu Phàm. Cái mồm đỏ lòm, to như chậu máu nhắm thẳng vào họng Tiêu Phàm táp tới.

Tiêu Phàm lạnh nhạt quay lại, tuỳ ý nhìn vào mắt nó một cái, phát ra tia sát khí vốn một mực kìm giấu trong cơ thể. Lập tức, thân hình nó như đông cứng lại.

"Ẳng ẳng"

Con chó kinh hoảng nhìn Tiêu Phàm, đuôi theo bản năng cụp xuống. Nó tức tốc chạy ngược vào trong góc nhà, cuộn thành một đoàn, rên ư ử trong cổ họng.

Tiêu Phàm lườm nó một cái, liền không nhìn thêm, quay đầu đổi hướng nhìn Hắc Hổ, chậm rãi từng bước tiến lại. Hắc Hổ thầm chấn kinh –––– "Cái tên thanh niên kỳ lạ này là ai? Hắn cư nhiên chỉ đơn giản nhìn Hổ Tử có một cái, nó liền sợ hãi đến không dám động đậy."

Phải biết Hổ Tử đến chó Ngao Tây Tạng còn có thể đấu ngang ngửa, bình thường hai ba tráng hán lực lưỡng cũng không chế trụ được nó. Hiện tại thế nào mà thấy tên lạ mặt này như thấy quỷ, run lên bần bậc.

"Người đâu......!"

"PHANHH!"

Hắc Hổ cảm giác không ổn, nghĩ lớn tiếng kêu cứu nhưng bất giác cảm thấy hoa mắt. Kẻ kia trong tích tắc đã đến ngay trước mặt hắn. Một quyền trực diện đấm ra, hướng cổ họng móc lên, khiến hắn thốt không ra tiếng…

Tiêu Phàm tiếp tục lên đòn, lần này ngoan độc đấm thẳng vào đầu.

"OOOOONG"

Choáng váng, Hắc Hổ cảm thấy trong đầu mình như long ra, lùng bùng, mắt tối sầm lại.

"Ngươi ... là ... ai?

Cổ họng của y đau đớn vô cùng, gian nan nói ra ba từ, trợn mắt muốn nhìn rõ bộ dạng của tên thanh niên kỳ lạ trước mặt. Nhưng não sau khi bị chấn động mạnh, hai mắt đã trở nên mơ mơ hồ hồ, căn bản không nhìn rõ được bất luận cái gì.

'Thình thịch' Hắc Hổ không thể ổn định thân hình, ngả xuống, trước mắt một màu tối đen và liền không còn cảm giác gì nữa.

"Hắc!" Tiểu Phàm xem gã nằm bất tỉnh trên đất, không tiếng động cười lạnh.

.............

"Vùuuu"

Một đoàn ánh sáng màu trắng nhu hoà như có sinh mệnh hiện lên trong lòng bàn tay của Tiêu Phàm. Hắn nhấc nó lên xem xét, sau đó trở tay mang nó vỗ xuống ngay đầu Hắc Hổ. Đoàn ánh sáng cũng theo đó nhập vào trong đầu của lão. Đầu của hắn lập tức trở nên trong suốt, thậm chí thấy rõ cả xương cốt huyết nhục, nhưng chỉ một giây sau nó đã khôi phục bình thường.

"Chủ nhân!"

Hắc Hổ bất thình lình mở mắt, bộ dáng như không có việc gì đứng lên, mỉm cười quay người nói với Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm nhìn y trong lòng đắc ý, không sai, Thiên Ma Vạn Chủng quả nhiên thần kỳ. Thiên Ma Vạn Chủng chính là một bộ vạn cổ tuyệt học thất truyền đã lâu trong cái thế giới tiên hiệp kia. Nó có thể xoá ký ức của một người, đem ký ức cùng tư tưởng của người thi pháp quán nhập vào, biến đối phương thành một bản phân thân.

Hắn ngoài ý muốn phát hiện manh mối bản tuyệt học này, cuối cùng thành công tìm được tại 'Hoang Cổ Cấm Địa'. Sau vì gấp rút chuẩn bị truyền tống trở về Địa Cầu, nên đây tính là lần đầu tiên hắn thi triển ma pháp này. Lần đầu dụng pháp cũng gian nan, Tiêu Phàm vừa khôi phục chút linh khí không lâu, chỉ đủ cho một lần sử dụng.

"Ngươi tạm thời không thể 'chết', nếu ngươi chết, như vậy sẽ khiến đối phương dễ dàng phát giác. Thể nào cũng liên luỵ đến lão đại ta, cho nên ngươi phải hảo hảo sống a." – Tiêu Phàm thì thào.

"Ta sẽ!" – Khuôn mặt của Hắc Hổ lộ ra nụ cười giống của Tiêu Phàm như đúc.

"Để xem nên động thủ với tên nào đầu tiên!" Ý niệm vừa khởi, Tiêu Phàm liền bắt đầu lục lọi ký ức của Hắc Hổ. Ký ức nguyên bản của kẻ bị trúng Thiên Ma Vạn Chủng sẽ truyền về cho người thi pháp. Chủ thể có thể xem thoải mái, về sau có thể tuỳ ý xoá đi như xoá dữ liệu trên máy tính.

"Tên này sống thật quá loạn, đủ cả gái gú, bài bạc, đập đá!" Tiêu Phàm coi ký ức của Hắc Hổ mà lắc đầu ngao ngán.

"Cuối cùng cũng tìm thấy rồi!" Tiêu Phàm nhướng lông mày. Hắn cuối cùng thấy được lúc Hắc Hổ nhận lệnh trực tiếp từ Tôn Vĩ Quốc, lái xe đâm chết phụ thân của Trương Phi Dương, thấy cả hình ảnh bọn thủ hạ đã lên kế hoạch bắt cóc lão đại.

"Lái xe là lão thất - thủ hạ Hắc hổ, chém đứt cánh tay Trương Phi Dương cũng chính là hắn, lão bát cùng lão cửu. Bọn chúng hiện giờ đang đóng đô ở hộp đêm Violet [Tử La Lan, hộp đêm nên để tên tây cho sang]." – Tiêu Phàm thấp giọng tự nói.

Ánh mắt Tiêu Phàm loé lên, sau đó từ trong túi lấy ra một cái bình nhỏ, bên trong là một loại chất lỏng không biết tên màu lục, đưa cho Hắc Hổ và nói "Đi đi, tìm ba tên đó, nghĩ cách khiến chúng uống hết cái này!"

"Tuyệt Tâm Độc, độc mãn tính, một năm sau chúng sẽ lần lượt "bệnh" chết, ai cũng không phát hiện ra bất cứ điểm nào dị thường." – Hắc Hổ cười nhẹ cất tiếng sau khi tiếp nhận một ít ký ức của Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm cười một tiếng và gật đầu "Đúng vậy!"

Hắn cất bình Tuyệt Tâm Độc, lần nữa hướng Tiêu Phàm khẽ khom người, sau liền chuyển thân đi ra ngoài. Tiêu Phàm ngồi lại trên ghế giám đốc của y, nhắm mắt trầm tư.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.