Đứng ngây ngất hồi lâu Đá Quý bị một trong hai tên trung niên đi cùng gọi tỉnh, hắn đưa cho cậu chiếc chìa khóa, biểu cảm hàng trước mặt mua hay không tùy ngươi. Cậu tiến tới cô bé yêu tộc cuối xuống mở xích trói tay, lên tiếng hỏi giá cả.
“Lão chủ, bao nhiêu tinh thạch thế?”
Vẻ mặt lão cười tươi cầm bàn tính gỗ kéo lên đẩy xuống một hồi rồi đáp.
“Thiếu niên, giá đứa bé này hai ngàn tinh thạch trung phẩm nhưng do vừa nãy làm tổn hại cậu nên giá sẽ giảm đi hai trăm với ta giảm thêm mười phần trăm như đã hứa. Cậu thanh toán cho ta là một ngàn sáu trăm tinh thạch là được.”
Nhìn vào không gian cậu không ngờ số lượng tinh thạch vừa đủ, xem ra cậu bán toàn bộ dược liệu mới được một nghìn hai trăm với tinh thạch còn lại đã tiêu sạch. Bên trong không gian Đá Thần còn lại vài thứ quan trọng với cậu, bức tượng đá khắc hình ảnh Dạ Linh nhắc nhở hồi ức đau thương, một chiếc nhẫn bị phong ấn, Tiên Bảo Ô, pháp bảo Đá Si Tình, năm viên Thổ Linh Đan cấp năm, cây Đọa Ma Kiếm.
"Đây, kiểm tra lại xem!"Lấy tinh thạch đặt vào tay lão, cậu bế đứa bé đứng lên chuẩn bị rời đi.
Lão cầm tinh thạch tính toán vài phút rồi đáp "Đủ rồi!", kèm theo lời nhắc nhở đứa bé "Từ nay về sau thiếu niên này chính là chủ nhân mới của ngươi. Nhớ đấy!"
Giọng điệu lão có phần hăm dọa, làm đứa bé sợ hãi quay người, hai cánh tay nhỏ xíu ôm chặt cổ cậu, cái đuôi chim co rúm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tien-da-than/1484883/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.