Ngồi ở quán ăn ven đường Lĩnh Bạch lo lắng, dự định đứng lên đi xem sao, chợt nhìn thấy cậu từ xa cùng hai tên trung niên vừa nãy đi tới.
Đá Quý ghé sát tai cô thì thầm "Ta có việc cần phải làm, Bạch cô nương dẫn thằng bé về phủ trước đi."
Nói xong cậu quay lưng rời đi, Lĩnh Bạch ngơ ngác không hiểu chuyện gì, tự nhiên dẫn đi điều tra xong bắt tự đi về còn không nói rõ lý do, cô thầm nghĩ "Chắc huynh ấy sợ ta đi theo gặp nguy hiểm nên mới nói như vậy."
Lĩnh Bạch đứng lên định bế Tiểu Nghịch nhưng đối với nó một khi ra ngoài rồi thì không có chuyện về sớm, thằng bé lăn tăng chạy về phía trước chui qua đám đông, cô nhìn về hai hướng không phân vân mà đuổi theo đứa nhỏ, cô sợ nó đi lạc.
Hai tên trung niên dẫn Đá Quý đi qua nhiều con hẻm khác nhau, chỗ bọn họ đi qua hầu như không có binh lính gác hay tuần tra, khoảng một tiếng sau ba người tới một căn nhà to lớn, trước cổng hai tên đứng gác trong đó một tên có vết sẹo trên mặt, vừa định bước vào thì cả ba bị chặn lại.
"Các ngươi là ai tới đây làm gì, có từng buôn bán Yêu Thú chưa, giấy chứng nhận đâu?"
Tên trung niên đeo tay nải vội đáp.
"Bọn ta chỉ là tán tu muốn vào bên trong mua vài con Yêu Thú về vui vẻ, từng bán yêu thú ở đây."
Nói xong hắn móc trong túi một tờ giấy đưa ra, tên hộ vệ cầm lấy lướt mắt đọc qua, sau đó kêu tên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-tien-da-than/1484882/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.