Quân Trì vẫn chưa giải trừ được tâm ma dẫu cho hắn biết tâm ma của mình là gì, nhưng tất cả phương pháp đều đưa đến cùng một suy nghĩ “Về sau Ninh Phong thu hồi thần hồn, trọng thương khỏi hẳn, y sẽ trả Quân Yến lại cho mình thôi”, suy nghĩ này không ngờ đủ khiến tâm ma bị áp chế. Nhưng hắn biết rõ suy nghĩ này chỉ là hy vọng của mình ký thác trên người Ninh Phong, chứ không phải bằng chính năng lực của mình. Bởi vậy dù có thể khiến tâm ma tạm thời bình phục, nhưng về dài lâu khi niềm tin bị sụp đổ sẽ dẫn đến kết cục khó lường. Nhưng tạm thời Quân Trì không còn cách nào khác. Mười ngày sau, Quân Trì đã hoàn toàn thu hồi ma khí tràn lan khắp kinh mạch về yêu ma anh, thứ vờn quanh yêu ma anh không còn là ma khí nữa mà là chân nguyên. Vì thế Quân Trì đúng hẹn xuất quan tìm Ninh Phong phong ấn yêu ma anh lại. Thế nhưng hắn vừa mới bước một chân khỏi viện thì Xương Gia chân quân không biết từ đâu xuất hiện. Xương Gia chân quân thay đổi một bộ y phục dài màu trắng, phấp phới phấp phới, rất dễ nhìn, nhưng lại mang đến tin tức không mấy tốt lành, “Sư tôn chưa chuẩn bị xong, bảo ngươi tháng sau hẵng đến tìm.” Quân Trì nhìn Xương Gia chân quân tỏ vẻ có phải hắn đang giỡn ta không. Xương Gia chân quân ngược lại tỏ vẻ ưu sầu, nói, “Có vẻ lần này thương thế sư tôn thật sự không ổn.”, hắn thở dài một hơi, “Mỗi lần ta ra ngoài rèn luyện, ngài đều cho ta một món pháp vật bảo mệnh, nhưng còn mệnh mình thì lại chẳng lo.” Quân Trì nghe hắn cảm thán như vậy lòng cũng hơi lo lắng, rất có thể là vết thương trở nặng, bởi vì mười ngày trước y còn khẳng định rằng có thể phong ấn yêu ma anh, hiện tại lại không thể không dời lại một tháng. Quân Trì cũng không giận dỗi linh tinh gì nữa, cứ tưởng khi đó Ninh Phong cố tình không cho hắn thấy mặt Quân Yến, xem ra còn nguyên nhân khác nữa. Quân Trì hỏi, “Thương thế Ninh Phong nghiêm trọng như vậy sao, ngoài việc ngâm hồ chữa thương thì còn biện pháp nào giúp y chăng?” Xương Gia chân quân lắc đầu, “Sư tôn tự có cách, chúng ta không thể giúp được gì đâu.” “Ò.” Quân Trì thở dài. Xương Gia chân quân nói, “Sư tôn nói một tháng này không thể phong ấn yêu ma anh cho ngươi, bảo ta dành thời gian dẫn ngươi làm quen với nội tông, gặp gỡ vài trưởng lão và các đệ tử trong tông.” Quân Trì liền cúi người cảm tạ hắn, “Làm phiền sư huynh.” Xương Gia chân quân là kiểu người tận trách, nói dẫn Quân Trì gặp người, không hề phí thời gian lập tức dẫn hắn đến nội tông gặp các trưởng lão, nếu trưởng lão hôm đó đang bế quan, thì sẽ gặp chủ sự hoặc đại đệ tử. Xem ra không một phong nào biết chuyện Ninh Phong bị trọng thương, có ý dò hỏi, Xương Gia chân quân trước sau như một chỉ trả lời rằng, “Sư tôn vẫn như trước, đang bế quan. Thỉnh thoảng mới dùng phân thân trông coi đệ tử.” Xương Gia chân quân trông cứ tưởng là tu sĩ không dính khói lửa trần tục, nhưng Quân Trì ở với hắn khá lâu, biết hắn thân là đại đệ tử của Ninh Phong, ngoại giao là điều không thể tránh khỏi. Có lẽ nguyên do là vì hắn là đệ tử Ninh Phong tiên quân, hơn nữa còn là đệ tử có tiềm lực nhất Đan Càn tiên tông, cho nên ở một thế giới lấy tu vi làm đầu này, đương nhiên sẽ không có ai dại gì mà tỏ thái độ với hắn, các trưởng bối ai nấy đều từ ái, các huynh đệ đồng môn đều tỏ vẻ kính trọng. Còn với Quân Trì, họ đối xử vô cùng khách khí, dù sao thì Quân Trì cũng là tiểu đệ tử mà Ninh Phong nhận sau Xương Gia chân quân, lại còn là đứa con của liệt hoả Chu Tước – Chu Tiêu năm nào, vậy nên ai cũng hoan nghênh cả, đồng thời họ cứ như quên mất chuyện khó coi khi Quân Trì cố tình cản đường Ninh Phong hôm nọ. Mặc dù họ không tỏ vẻ hân hạnh khi gặp mấy, cũng không phải kiểu chào đón nồng nhiệt, nhưng nói chung thì khá tốt. Suy nghĩ đầu tiên khi Quân Trì cầm món lễ vật được tặng là rất ngại ngùng, thì ra Đan Càn tiên tông còn lưu hành chuyện tặng quà gặp mặt, nhưng Xương Gia chân quân lại bảo hắn cứ nhận đừng ngại, vậy nên về sau ai đưa gì hắn đều cầm cả. Sau khi bái kiến các phong, Xương Gia chân quân lại dẫn hắn đến Thập Phương Hoa các chuyên lưu trữ các loại ngọc giản tông môn, tiếp đến là đến Cửu Nhập Phong nơi giao nhận các nhiệm vụ kiếm điểm cống hiến. Hoàn thành chuyến hành trình, Xương Gia chân quân hỏi Quân Trì, “Sư đệ, ngươi còn muốn đi nơi nào nữa không?” Quân Trì nghĩ nghĩ, “Ừm… hồi ở đại hội ta có quen biết với một tiểu cô nương, chắc là sẽ thăm nàng.” Nói đến đây, hắn ngó Xương Gia chân quân cười cười, “Cũng phải cảm ơn sư huynh đã thay ta nói nhiều như vậy. Một mình ta đến Thanh Bình cốc tìm Kiều Thi Vân là được rồi, không dám làm phiền sư huynh nữa.” Xương Gia chân quân nhẹ nhàng nói, “Sư tôn chỉ có hai người đệ tử là ta và ngươi, chiếu cố ngươi là chuyện mà sư huynh ta nên làm, đừng quá khách khí. Nếu ngươi muốn tự đến Thanh Bình cốc, vậy để ta gọi Bạch Ly ra chở ngươi đi, lát sau lại chở ngươi về Nhật Cảnh Phong. Sư tôn đang bế quan, không tiếp người ngoài, cho nên xung quanh Nhật Cảnh Phong đều bài trí rất nhiều kết giới, ta lo ngươi không tìm thấy chỗ vào.” Quân Trì nghĩ chắc mình không đến mức không tự mò về được, bất quá không thể cô phụ tâm ý sư huynh, liền cảm tạ hắn đã cho mượn Bạch Ly. Bạch Ly chở Quân Trì đến Thanh Bình cốc, sau khi đáp xuống đất, nàng liền hoá thành hình người đứng sang một bên, nói rằng sẽ chờ hắn ở bên ngoài. Quân Trì đưa mấy viên yêu đan hắn có được từ hồi ở Hoang Nguyên tặng nàng xem như lời cảm ơn, là thứ mà yêu tu có thể hấp thụ được để gia tăng tu vi. Bạch Ly rất giống chủ nhân nàng, thoát tục không vướng bụi trần, hiếm khi biểu lộ cảm xúc, lúc này nàng mỉm cười nhận lấy, “Đa tạ sư thúc.” Được một mỹ nữ vừa mỹ diễm lại thoát tục gọi hai tiếng ‘sư thúc’ làm Quân Trì có cảm giác mình đã già rồi, cứ thấy quái quái, bất quá hắn không nhiều lời nữa, chỉ mỉm cười lại rồi đi vào Thanh Bình cốc tìm Kiều Thi Vân. Kiều Thi Vân lúc đó đang tập luyện công pháp cơ sở chứ không bế quan, thấy Quân Trì đến, nàng rất nhiệt tình chiêu đãi hắn. Ngồi trong phòng nàng, Quân Trì hỏi, “Về sau Tĩnh Nguyên chân quân không tìm ngươi gây phiền toái chứ?” Kiều Thi Vân lắc đầu, “Mọi người đều biết quan hệ giữa ta và ngươi rất tốt, mà ngươi còn lại là đệ tử dưới toà Ninh Phong tiên quân nữa chứ, ai lại dám chọc ta? Thật ra đệ tử dưới toà Tĩnh Nguyên chân quân có đến tìm ta vài lần ngỏ ý muốn thu ta làm đệ tử của nàng, nhưng ta từ chối rồi, ta muốn tham gia đại hội tuyển chọn đệ tử Nội Tông sang năm, tới Trữ Nguyên Phong cơ.” Quân Trì gật đầu, “Ngươi ngộ tính cao, tu vi khá, tuổi vẫn còn nhỏ, nhất định sẽ được Trữ Nguyên Phong nhìn trúng. Tu tiên đồ thượng, đạo tâm kiên định, cần phải làm rõ sở cầu, phi thường trọng yếu.” Kiều Thi Vân cảm kích đa tạ hắn. Quân Trì đưa vài món pháp bảo hắn nghĩ Kiều Thi Vân có thể sử dụng, “Những thứ này đều phù hợp với ngươi, nhận lấy đi.” Kiều Thi Vân đáp, “Liễu ca ca, đồ vật quý trọng như vậy sao ta có thể nhận chứ.” Quân Trì nói, “Để ở chỗ ta cũng vô dụng thôi, ngươi cứ lấy đi, hợp với ngươi hơn.” Kiều Thi Vân đoán tu vi Quân Trì đã là Nguyên Anh kỳ, quả thật pháp bảo không còn chỗ dùng nữa, bấy giờ mới cảm kích nhận lấy. Quân Trì thấy trời không còn sớm nên cáo từ, Kiều Thi Vân tiễn hắn ra khỏi cửa chợt nói, “Liễu ca ca, từ khi ngươi được nhận vào Nội Tông làm đệ tử của Ninh Phong tiên quân, không ít các đồng môn đều thảo luận về ngươi, muốn kết bạn với ngươi.” Quân Trì cười, “Tu tiên, chính là tự thân tu luyện, phải tu hành đến nơi đến chốn để gia tăng tu vi, không thể vì một bước sa chân mà dừng lại, không gì quan trọng hơn thế. Những chuyện bên ngoài thì đừng để tâm nhiều quá.” Kiều Thi Vân gật đầu đã hiểu. Sau khi Quân Trì chào tạm biệt nàng thì ra ngoài quảng đường của Thanh Bình cốc, Bạch Ly vẫn chờ ở đó. Dọc đường Quân Trì gặp không ít các đệ tử khác, họ đều dừng lại cung kính chào, thái độ so với hồi cô lập hắn vì đắc tội Ninh Phong tiên quân quả thật là xưa đâu bằng nay. Quân Trì không hề làm bộ làm tịch, ai cười hắn đều thân thiết gật đầu chào, khiến một số các đệ tử thụ sủng nhược kinh, vốn dĩ còn sợ Quân Trì áo gấm về làng ra vẻ trả thù chuyện khi trước, hiện tại đã an tâm phần nào. Khi ngồi trên lưng Bạch Ly về Nhật Cảnh Phong, Quân Trì tấm tắc, “Không ngờ được Ninh Phong thu làm đệ tự lại được hưởng nhiều chỗ tốt đến vậy, đúng như câu lưng dựa đại thụ hảo thừa lương*.” (*) Lưng tựa/ dựa đại thụ hảo thừa lương: Dựa cây to dễ hóng mát, ý chỉ có một nền tảng vững chắc làm cho mọi thứ sẽ dễ dàng hay có người giúp đỡ thì mọi chuyện đều dễ dàng hơn. Nguồn Quân Trì chợt nhớ đến thương thế Ninh Phong, thở dài. Có không ít các tu sĩ phụ thuộc cư ngụ ở các ngọn núi quanh Nhật Cảnh Phong, dẫu có là nhân vật cấp cao đã vào tới cảnh giới Luyện Hư hay chỉ là tu sĩ Hoá Nguyên kỳ, dù cho tính cách đạo đức làm người khác nhau, điểm chung duy nhất chính là sùng bái Ninh Phong tiên quân, nguyện ở gần Nhật Cảnh Phong để tu hành. Khi Quân Trì trở lại Nhật Cảnh Phong, tu sĩ ở tông môn miễn là không bế quan đều đến gặp mặt Quân Trì một lần, lễ vật tặng cho nhiều không cầm xuể, Quân Trì cảm thấy mình như đứa nhỏ đang thu tiền mừng tuổi, quả thực hơi không chống đỡ nổi. Cũng may khúc sau Xương Gia chân quân có tặng cho mỗi người một bình rượu xem như quà đáp lễ. Ai ai cũng vui mừng, còn mời Quân Trì tới động phủ họ làm khách, Quân Trì cười cười bảo có cơ hội nhất định ghé qua. Một tháng nhanh chóng trôi qua, Ninh Phong bảo rằng đã đến lúc, Quân Trì lại được Xương Gia chân quân dẫn đến Càn Nguyên điện lần nữa. Sau điện lúc này không còn dáng vẻ như ấn tượng ban đầu, ở vị trí trung tâm bày rất nhiều bùa chú xung quanh một trận thế. Lần này Ninh Phong hoá thành một thật thể phân thân, thế nhưng gương mặt vẫn như cũ khiến người không nhìn rõ, y khoanh tay đứng bên cạnh trận thế, Quân Trì lần này cũng không tuỳ hứng như lúc trước, ngoan ngoãn bắt chước Xương Gia chân quân hành lễ theo quy củ. Ninh Phong nói với Xương Gia chân quân, “Xương Gia, ngươi ra ngoài đi.” “Dạ, sư tôn.” Xương Gia chân quân cung kính hành lễ, lùi lại vài bước mới xoay người ra ngoài đại điện. Quân Trì nhìn hắn hành lễ đầy đủ nghi thức cập bậc, đúng là một đệ tử lễ nghĩa có thừa, còn mình thì chưa đủ tư cách so sánh nữa là. Thế nhưng mỗi khi nghĩ đến Quân Yến ở đó, Quân Trì lại khó mà hành lễ với y. Hoàn chương 141. Tác giả có lời muốn nói: Bình luận rất nhiều tiêu cực, cho nên tôi quyết định giải thích vấn đề vì sao Quân Yến luôn là mối canh cánh trong lòng Quân Trì. Cũng không phải Quân Trì yêu y, mà là vì Quân Trì không yêu y, cho nên mới đặc biệt để ý chuyện này. Quân Trì đối Quân Yến, có câu huynh trưởng như cha, đã hoàn toàn tận tâm dạy dỗ, ngoài miệng là, “Đệ có thể đối đãi nhân xử thế, an ổn trưởng thành là ta đã yên tâm rồi. Cho dù sau này tách ra, ta vẫn yên tâm.”, còn nói, “Một ngày nào đó chúng ta phải tách ra, mà ngươi cũng có người mình muốn ở chung.” Với Quân Trì mà nói, đây là cách giáo dục của hắn, nhưng Quân Yến chưa trưởng thành đã bỏ mình, hơn nữa còn vì hắn mà chết, trước lúc chết còn bảo yêu hắn, khiến Quân Trì cảm thấy bản thân vô dụng không bảo vệ tốt đệ đệ, còn cô phụ y, luôn canh cánh trong lòng chuyện này. Trừ phi Quân Trì có thể hoàn toàn chấp nhận Quân Yến là Ninh Phong, mà không phải Quân Yến chưa chết chỉ trở về bản thể Ninh Phong, bằng không hắn sẽ vĩnh viễn tự trách bản thân, vô pháp vứt bỏ tâm ma. Có người bảo rằng sao Quân Trì lại nhu nhược như vậy, kỳ thật, chỉ có người cường đại mới có thể tự ôm trách nhiệm về cái chết của một ai đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]