Chương trước
Chương sau
"Sữa Bò, mau nhả ra!" Tô Thiếu Bạch vội vàng nắm cằm cục lông Sữa Bò, cố gắng bắt nó há miệng để lấy hạt châu ra.
Ai ngờ, Sữa Bò lại nghiêng đầu liều mạng né tay chủ nhân, chết sống cũng không chịu mở miệng. Bạch Chuẩn lượn vòng trên đỉnh đầu bọn họ, kêu to hai tiếng không rõ, tựa như đang chế giễu.
"Tiểu Bạch!" Vị mặc áo choàng đen có mũ đang phe phẩy quạt chợt ngừng tay, nhìn hai cái người cũng mặc áo choàng đen có mũ đang ngồi xổm dưới đất đấu sức với cục lông trắng nhà mình. Nếu nói hình dáng linh thú giống nhau thì cũng thôi đi, nhưng mà đặt tên linh sủng của mình là "Sữa Bò", xem chừng khắp đại lục Đông Hoàng cũng chỉ có một người mà thôi.
Cậu bạn Chú Kiếm sư Lục phẩm vừa lơ là trong chốc lát, Sữa Bò lập tức ngẩng đầu nuốt hạt châu đang mắc kẹt ngay cổ họng mình. Sau đó ngừng giãy dụa, điềm nhiên như không mà há mồm ra, đôi mắt như ngọc bích vô tội chớp mắt nhìn chủ nhân nhà mình.
Tô Thiếu Bạch:...
Cái kiểu vô lại này rốt cuộc là học từ ai vậy hả trời?
Ngay lúc Tô Thiếu Bạch bị nó chọc cho tức đến mức nghẹn họng trân trối không nói được một lời thì nhiệt độ cơ thể của Sữa Bò dưới lòng bàn tay đột nhiên tăng cao, khóe mắt cũng bắt đầu xuất hiện tơ hồng.
"Không ổn," Cái người còn đang phe phẩy cây quạt chợt gấp mạnh quạt lại ngồi xổm xuống, vươn ba ngón tay đặt lên gáy Sữa Bò, "Mau đưa nó về. Mặt đá ngươi đừng có quên cầm khí thạch đó." Linh châu là linh khí của đất trời do linh thú sau khi chết đi mà tự tạo thành, theo một cách nói nào đó thì cũng giống như đốm linh khí tại vùng đan điền của tu sĩ, là phần lớn linh khí bên trong linh thú lúc còn sống. Nồng độ linh khí chẳng những có thể cao hơn mười có khi gấp trăm lần so với linh thạch, mà còn dễ dàng hấp thụ hơn linh thạch, cũng tương tự với sự khác nhau giữa hô hấp trong không khí và phải thuần dưỡng, vậy nên các tu sĩ đều thích thu thập linh châu để tu luyện. Đương nhiên, cùng là linh thú, linh khí bên trong linh châu dĩ nhiên cũng có thể được Sữa Bò biến hoá sử dụng cho bản thân, nhưng xem tình trạng nó bây giờ, có lẽ linh khí trong hạt châu nuốt vào quá nhiều, nếu không thể biến hóa để sử dụng, không lâu sau sẽ nổ tung mà chết.
Nam Cung Hạo tự mình ôm Sữa Bò vào lòng, vội vã chạy về phía khách điếm. Bạch Chuẩn ở phía xa cũng bay trên đỉnh đầu y, Tô Thiếu Bạch và Phượng Nhị theo sát phía sau, mà cái vị trầm mặc đi sau Phượng Nhị lại ngừng chân, xoay người thu hai khối Vạn Hà thạch trên tấm áo choàng gấm màu ráng chiều cho vào trong nhẫn trữ vật của mình. Chủ sạp đã kiểm tra toàn bộ sáu viên linh châu của Tô Thiếu Bạch, ba viên hệ hỏa, một viên hệ thủy, hai viên hệ kim, linh khí dồi dào, bèn lấy hết toàn bộ linh châu, mĩ mãn dọn sạp rời đi.
Trở lại phòng trong khách điếm, nhiệt độ cơ thể của Sữa Bò giờ đã nóng như than củi, hai mắt cũng đổi thành màu tím kỳ dị, Phượng Nhị vội lấy ra ba loại thuốc viên hòa vào nước, bảo Tô Thiếu Bạch cho nó uống hết, nhiệt độ cơ thể Sữa Bò tuy cao nhưng cũng rất tỉnh táo, liếm sạch nước thuốc Tô Thiếu Bạch đưa cho nó, đầu lưỡi nóng hổi đến mức Tô Thiếu Bạch nhíu chặt mày. Bạch Chuẩn cũng đậu lên giường, nghiêng đầu lo lắng nhìn nó.
"Chú ý bảo vệ, đừng để linh khí trong cơ thể nó có dấu hiệu nổ tung." Phượng Nhị bình tĩnh bảo. Còn mình thì vội vàng lấy một dược lô* màu vàng nhỏ chừng nửa bàn tay, một hơi quăng chừng mười món vào trong đó, mà nói cũng thật kỳ lạ, chiếu theo thể tích của dược lô đó, chỉ cần cho vào hai, ba loại thì đã có thể đầy ắp rồi, nhưng giờ cho đến gần mười loại mà vẫn trông như rỗng không.
*dược lô: lò thuốc, tuy nhiên Ngạn thấy để nguyên văn sẽ tốt hơn
"Ầm!" Phượng Nhị cũng không tránh đi mà thúc giục Đan hỏa ngay trước mắt bọn họ, lòng bàn tay hắn xuất hiện một ngọn lửa màu lục nhạt, tựa như màu lục non mơn mởn trong ngày xuân, màu sắc tươi mát bắt mắt, cực kỳ động lòng người. Ngọn lửa lục nhạt nhanh chóng bao lấy dược lô nhỏ đó, cháy rực rỡ.
Theo như lời dặn của Phượng Nhị, Tô Thiếu Bạch tự tay sờ lưng của Sữa Bò, còn chưa cho linh lực vào thì đã bị nóng đến mức cắn răng, mặt mày nhăn nhó. Bạch Chuẩn duỗi mỏ muốn đụng vào cổ Sữa Bò giúp một tay nhưng cũng bị nóng đến nỗi vỗ cánh phành phạch lùi lại. Sữa Bò cũng biết mình gây họa, cúi thấp đầu không ngừng liếm khẽ lòng bàn tay Tô Thiếu Bạch xin tha thứ.
Nam Cung Hạo yên lặng cầm cổ tay Tô Thiếu Bạch lấy ra, tự mình đặt tay phải lên. Đầu bếp nhỏ còn đang xoa xoa bàn tay nóng đến đỏ au của mình, thì giương mắt nghi hoặc nhìn Kiếm tu đại nhân bình thản tra xét tình trạng linh khí trong người Sữa Bò, không nóng? Thật sự không nóng sao?
"Tạm thời chỉ có hai nơi có hiện tượng giằng co, không đáng lo." Không nhìn đôi mắt y như đèn pha bên cạnh, Nam Cung Hạo quay đầu nhíu mày nói với cái vị đang luyện đan nào đó. Trong mấy người bọn họ, chỉ có Phượng Nhị là tinh thông y học nhất.
"Giúp nó ổn định." Phượng Nhị không chút khách khí tiếp lời, nín thở ngưng thần, Đan hỏa trong lòng bàn tay càng thêm mãnh liệt. Mà cái vị theo sau Phượng Nhị tự động đứng trước cửa phòng, cẩn thận chú ý tình hình xung quanh, yên lặng bảo vệ ai kia chú tâm luyện đan.
Xem chừng trong thế giới này không có bác sĩ thú y rồi, giờ chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Phượng Nhị mà thôi. Có lẽ vì đau đớn trong thân thể, Sữa Bò cũng không còn tỉnh táo như lúc đầu, cằm gác lên chân trước yếu ớt nằm trên giường, hai mắt đã biến tím toàn bộ, đáng thương nhìn Tô Thiếu Bạch, yết hầu ư ử kêu, cả người thi thoảng co giật vài cái.
"Sữa Bò, cố lên! Chỉ cần mi cố chịu đừng, sau này mi có làm cháy hỏng cái gì ta cũng không mắng đâu!" Đừng chết, làm ơn đừng chết, cục lông này được nuôi từ lúc chỉ lớn cỡ nửa bàn tay cho đến tận bây giờ, tuy nghịch ngợm hay gây chuyện lại còn thường chơi xấu, cái gì cũng đều làm qua, nhưng mà cũng rất thông minh biết cách làm nũng tỏ vẻ đáng yêu với chủ nhân chăm sóc nó. Quả thật là không thể không thương nó mà! Đáy mắt Tô Thiếu Bạch đầy vẻ đau xót, trong lòng tựa như có ai đó cầm một con dao cùn cắt thịt xẻ gan mình, vô cùng đau lòng. Cũng không để tâm có nóng hay không mà không ngừng vuốt trán cổ vũ nó. Lại tựa như trống bỏi mà thi thoảng quay đầu nhìn dược lô nhỏ trong lòng bàn tay Phượng Nhị, chỉ mong hắn có thể mau mau chế ra đan dược hữu dụng.
Mãi đến một canh giờ rưỡi sau đó, đan dược của Phượng Nhị mới ra lò, sau khi Tô Thiếu Bạch cho Sữa Bò uống, nhiệt độ trên người nó mới từ từ ổn định lại, linh lực xao động như thủy triều trong cơ thể cũng yên ổn lại.
"Với nó mà nói thì viên linh châu đó có chứa một lượng linh khí vô cùng khổng lồ, giờ chỉ có thể giúp nó tạm thời áp chế, trước khi nó hoàn toàn biến hóa sử dụng hết linh lực này, tình trạng phát nhiệt sẽ thường xuất hiện." Phượng Nhị xoa mi tâm, đưa hơn mười viên thuốc dư ra cho Tô Thiếu Bạch, bảo cậu giữ lấy. "Ta sang phòng kế bên nghỉ một lát, tối chúng ta lại đến khu bắc xem." Trước khi gặp Tô Thiếu Bạch và Nam Cung Hạo, hắn cũng đã dạo quanh khu nam nửa ngày, căn bản không thấy được món nào vừa ý. Mà cái vị đứng yên giữ trước cửa cũng theo hắn ra ngoài.
Tô Thiếu Bạch đuổi theo, do dự níu tay Phượng Nhị lại, "Có thuốc trị phỏng không?"
"Trị phỏng?"
"Tay Nam Cung Hạo vừa nãy nhất định là bị phỏng rồi, tay y cầm kiếm, không thể có chuyện được." Tô Thiếu Bạch gục đầu xuống, với tính cách của Nam Cung Hạo, xem chừng cho dù cả tay đầy bọc nước thì nhất định cũng không lên tiếng.
"Ta ước gì tay y phế luôn đấy chứ!" Phượng Nhị cong cong khóe mắt, sung sướng giương khóe môi lên, nhưng khi thấy dáng vẻ của Tô Thiếu Bạch thì lại thở dài, lấy ra hai bình sứ cổ nhỏ mạ vàng một trắng một đỏ, "Đỏ để uống, trắng thì hòa với nước ấm thoa lên tay. Chậc, thiệt là lãng phí quá mà!"
Quả nhiên, khi Tô Thiếu Bạch buộc Nam Cung Hạo giơ tay phải ra cho cậu nhìn thử, ngón giữa và lòng bàn tay có ít nhất bảy, tám chỗ bị phỏng. Nam Cung Hạo có chút xấu hổ muốn giấu đi, nhưng lại bị Tô Thiếu Bạch nắm chặt cổ tay lại, "Giờ không xử lý cho tốt, mấy ngày này nếu có người muốn đánh nhau ngươi tính để ta lên à?"
Kim chủ đại nhân nhướng mày, ý nói y cầm kiếm không sao cả.
"Yên đó. Còn nhớ lúc ở trong Bà Sa Kính Thiên ngươi đã đồng ý với ta cái gì không?" Tô Thiếu Bạch đè tay y lại, thoa nước thuốc màu trắng chừng ba lần rồi mới khoan hồng tha cho cái bàn tay đó. Sau đó lại đưa cho y một viên thuốc màu đỏ, "Uống mau, nhiễm trùng vết thương rồi bị uốn ván là tiêu đời đó!"
Nam Cung Hạo nhướng mày, từ "uốn ván" này y đã nghe lần thứ hai rồi, những lời nói đầy hùng hồn mà đầu bếp nhỏ thường nói thật là khó hiểu, nghĩa từ cũng rất chi là kỳ lạ, "Quê hương của ngươi rốt cuộc là ở đâu?"
Tô Thiếu Bạch vừa nghe thì toàn thân cứng ngắc, đôi con ngươi mãnh liệt rút lại. Sữa Bò bị giày vò nãy giờ, chỉ đành mệt mỏi nằm trên giường nghỉ ngơi. Bạch Chuẩn ở bên cạnh nó, thi thoảng vươn vuốt chạm chạm tai Sữa Bò. Ánh chiều tà đỏ thắm nhẹ rọi xuyên qua cánh cửa, chiếu sáng nửa căn phòng, yên lặng không một tiếng động. Cả căn phòng chợt chìm vào bầu không khí trầm mặc đáng sợ.
Nam Cung Hạo nhẫn nại đợi cậu mở lời, gương mặt anh tuấn không có lấy một chút mất kiên nhẫn nào.
"Ừm, là một nơi rất xa..." Đầu bếp nhỏ chỉ biết miễn cưỡng đáp, cậu đã từng lén tìm đọc, nghe nói trong Ma tu có một loại bí pháp gọi là "Di Hồn", có thể cưỡng chế tiêu diệt nguyên thần đoạt lấy thân thể, đây là điều kiêng kị nhất trong giới tu sĩ, gặp người như vậy thì phải tận diệt. Cậu là một hồn phách xa lạ đến từ thế giới khác, chuyện này là bí mật lớn nhất đời này của cậu, nếu nói ra, sợ rằng người khác không nghĩ cậu điên mà sẽ xem cậu như một ma đầu rồi tìm cách tiêu diệt ngay tại chỗ.
Nếu như Nam Cung Hạo biết cậu di hồn đến đây, liệu có khi nào sẽ không nói một lời mà xem cậu thành Ma tu rồi giết chết không?
Kiếm tu đại nhân gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Phượng Nhị chỉ nói một câu đơn giản, phòng của mình ở bên cạnh phòng Tô Thiếu Bạch, có điều đợi đến giờ lên đèn cũng không thấy hắn qua, cậu đành phải tóm Nam Cung Hạo cùng đi tìm hắn.
"Bang!" Một vật gì đó bị đập mạnh lên bên trong cửa, "Loảng xoảng!" rơi xuống đất vỡ nát, dọa cho Tô Thiếu Bạch đứng ngoài cửa cũng phải giật mình. Phượng Nhị hay bị nổi nóng khi thức dậy à? Đây cũng bạo lực quá rồi đó!
"Ai?" Người trong phòng nổi giận la lên.
"...Là ta, Tô Thiếu Bạch." Sớm biết vậy không bằng để lại một tín phù, mình cứ trực tiếp cùng Kiếm tu đại nhân đi trước còn hơn. Tô Thiếu Bạch lặng lẽ nhìn Nam Cung Hạo bên cạnh, ai oán đến mức lông mày cũng trĩu thành hình chữ '八'.
Nghe thấy là cậu, bên trong cánh cửa liền không có chút tiếng động nào, chỉ mơ hồ truyền ra âm thanh soàn soạt. Hai người Tô Thiếu Bạch và Nam Cung Hạo đứng ngoài cửa phải khoảng nửa chén trà nhỏ mới thấy có người ra mở cửa.
Người nọ mặc đồ màu đen, giữa hàng lông màu tuấn lãng trẻ tung còn nhàn nhạt vương theo một chút lạnh lẽo, trên lưng đeo một thanh trường kiếm màu xanh, sau vai đong đưa tua kiếm màu lục, xem ra cũng là một vị Kiếm tu.
Tô Thiếu Bạch sửng sốt một chút mới kịp phản ứng, người này chính là người khi nãy không khoác áo choàng vẫn luôn bảo vệ Phượng Nhị, "Tại hạ Tô Thiếu Bạch, vị này là Nam Cung Hạo, vừa rồi tình hình có chút lộn xộn, chưa kịp giới thiệu."
Thanh niên nhướng mày, con ngươi đột nhiên lóe sáng, hừng hực ý chí liếc nhìn Nam Cung Hạo phía sau Tô Thiếu Bạch, "Đã để hai vị chờ lâu, tại hạ Hạ Mạt." (Ngạn: Yolo~ Mạt Mạt lên sàn~~~)
"Bớt nói nhảm đi." Phượng Nhị đi đến, có hơi thiếu kiên nhẫn ném một cái áo choàng màu đen có mũ cho Hạ Mạt, mắt phượng khẽ nhếch, mặt mày lười biếng giống như mới tỉnh ngủ.
Hạ Mạt thuận tay khoác áo choàng lên người, rõ ràng sắc mặt và giọng nói cũng không tỏ ra tốt đẹp gì, nhưng không hiểu sao, Tô Thiếu Bạch lại cảm thấy lời nói và hành động của Phượng Nhị với vị Kiếm tu này đều tỏ ra thân thiết đến kỳ lạ.
Phí vào cửa ở khu bắc đắt hơn, mỗi người phải bỏ ra năm khối linh thạch thượng đẳng, cái này nhất định là cướp tiền người khác mà. Tô Thiếu Bạch vừa trả tiền vừa tiếc rẻ, nhưng mà mấy vị bên cạnh cậu lại cứ một mực bình thản như không, vừa nhìn là biết loại người không bỏ năm khối linh thạch thượng đẳng vào mắt. Người nào đó đã từng vì năm trăm đồng tệ mà trằn trọc phát sầu giờ lập tức buồn bực cảm nhận được ranh giới rõ ràng giữa mình với mấy vị phú nhị đại* này.
*phú nhị đại: hay còn được gọi là thế hệ thứ hai siêu giàu, "phú nhị đại", "phú nhất đại" và "phú tam đại" là những thuật ngữ chỉ các thế hệ nhà giàu của Trung Quốc, "phú nhất đại" là chỉ thế hệ đầu tiên lao tâm khổ sức gầy dựng sự nghiệp, đến thế hệ kế là "phú nhị đại" kế thừa tài sản kếch xù của thế hệ đầu nhưng không biết giữ gìn mà chỉ lo chơi bời, còn "phú tam đại" là thế hệ kế cũng kế thừa số tài sản này nhưng lại có tài năng xứng đáng với địa vị
Vừa vào cửa chưa được hai bước, Phượng Nhị lại tiện tay ném linh thạch cho thị vệ giáp vàng đang dẫn đường, "Dẫn bọn ta lên lầu ba."
Bên trong là một khoảnh sân to cỡ một sân bóng ngoài trời, chính giữa lại có thêm một cái đài cao cỡ một người, diện tích đài cỡ bằng một sân đấu quyền anh, trên cao có treo huỳnh thạch chiếu sáng, trên đài vừa mới trao đổi thành công một món linh khí hình thuyền, chủ nhân của linh khí đổi ba viên linh châu hệ thủy. Vị trí xem là ba tầng lầu vây quanh khoảnh sân, giương mắt nhìn lên, chỗ ngồi ở lầu một lầu hai rời rạc, hiện đang có không ít người ngồi trong đó, mà lầu ba lại là phòng riêng, rường cột chạm trổ đầy xa hoa, không ít gian phòng có người đứng cạnh cửa sổ, nhìn xuống đài cao.
Vừa thấy món linh khí hình thuyền thì Tô Thiếu Bạch vỗ vỗ cánh tay Nam Cung Hạo, giơ tay chỉ y xem, nếu cậu nhớ không lầm thì đây chính là Nghịch Thủy Bích Chu Xích phẩm trung đẳng được một vị tán tu luyện chế được tại Đại hội Bách Khí mấy ngày trước. Thật không ngờ, chẳng mấy chốc lại được đem đến Đại hội Trao đổi này. Nam Cung Hạo nhẹ gật đầu, đúng là Nghịch Thủy Bích Chu.
Bốn người vừa mới vào một gian phòng phía tây ngồi xuống, thì dưới lầu truyền đến hồi trống, càng ngày càng gấp rút, giống như một người bắt đầu chậm rãi đi rồi dần dần chuyển thành chạy nước rút, đợi Phượng Nhị đẩy cửa sổ ra, tiếng trống dồn dập đột ngột dừng lại, một tiếng cồng chiêng vang lên, một món đồ được đưa lên trên đài.
Trên giá là một bộ quần áo tơ tằm lấp lánh ánh bạc. Thoạt nhìn giống như áo lót các tu sĩ thường mặc bên trong, có điều chất liệu lại có phần đặc biệt, tuy rằng màu trắng không hoa văn nhưng lại thấy lộng lẫy lạ thường.
"Áo giáp Kim Tằm, dùng tơ tằm do Vạn Niên Kim Tằm* nhả ra mà tạo thành, nước lửa bất xâm, cũng có thể ngăn cản bất kỳ năm loại thuộc tính. Chỉ có tu sĩ hậu kỳ Kim Đan mới có thể đánh bại áo giáp này."
*Vạn Niên Kim Tằm: tằm vàng (sống) vạn năm
"Áo giáp? Cái này mặc vào Bí cảnh Bích Lạc cũng không tồi đây." Thanh niên mắt phượng tựa cửa sổ khẽ động, cất giọng nói, "Xích Linh đan cực phẩm, năm viên." Hắn vừa lên tiếng, lầu dưới náo động một phen.
Xích Linh đan có thể cường gân thuận mạch, cải tử hoàn sinh, tu sĩ sau kỳ Nguyên Anh bị thương, chỉ cần còn hơi thở, dùng thuốc này là có thể hồi lại trên phân nửa linh khí, chưa nói là trị giá ngàn vàng, cái chính là không có ai chịu bán. Người này vừa mới vung tay đã ra tận năm viên.
Tô Thiếu Bạch mở to mắt nhìn bóng lưng Phượng Nhị, hắn vừa mới nói vì, Bí cảnh Bích Lạc? Chẳng lẽ Phượng Nhị muốn vào Bí cảnh Bích Lạc?
Lời tác giả: Phượng Nhị huynh dẫn theo mặt đá tới trợ giúp kìa~~~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.