Chương trước
Chương sau
Tử Điện Thanh Sương bay theo hướng đông nam hơn nửa ngày trời mà vẫn chưa thấy mặt biển xanh thẳm đâu cả, Nam Cung Hạo hạ kiếm bên ngoài một tòa thành náo nhiệt, dẫn Tô Thiếu Bạch vào trong. Bạch Chuẩn có vẻ như cũng mệt, bèn thu cánh đậu trên lưng Sữa Bò. Sữa Bò chịu cực cõng nó đi theo hai chủ nhân.
"Ngươi mệt à?" Chỗ này rõ ràng không phải là đích đến của bọn họ trong chuyến đi này, Tô Thiếu Bạch hiếu kỳ quan sát cửa thành, thì thấy một cánh cửa hình tò vò* cao tầm ba, bốn trượng, trên đó có khắc hai chữ thật to "Bất Hoán". "Bất Hoán?" Tên gì mà kỳ quá vậy! Cậu bạn Chú Kiếm sư Lục phẩm hoang mang nhíu mày. Vừa rồi ngồi trên phi kiếm có thể thấy rõ, thôn trấn nơi này có hình vuông, nhưng lại giống chữ "凹" rất to, diện tích to hơn trấn Thanh Thủy ít nhất khoảng ba đến năm lần, các cửa tiệm trong thành nối nhau san sát, nguy nga lộng lẫy, vô cùng náo nhiệt. Hơn nữa, phía trên thành trấn còn loáng thoáng lấp lánh ánh sáng màu chàm, một tòa thành mà còn có trận pháp bảo vệ ư?
*là loại cửa được xây cuốn thành hình cung, nhỏ và hẹp, trông như cái tổ con tò vò
Nam Cung Hạo nhìn cậu, hơi thở dài, "Mai là mười lăm tháng hai, chỗ này sẽ tổ chức Đại hội Trao đổi mỗi năm một lần cho các tu sĩ, có lẽ có thể tìm được vài thứ hữu dụng cho ngươi." Vừa nãy y ở trên không thấy cảnh tượng vô cùng náo nhiệt trong thành mới nhớ đến sự kiện này. Có người nói, ban đầu nơi này là phiên chợ mua bán tin tức đầu mối của các tán tu, sau đó mở rộng thành nơi giao dịch các loại vật phẩm, cuối cùng phát triển thành một tòa thành. Y cũng từng đến đây hai lần. Dù là thiên tài địa bảo, pháp môn tu luyện, linh khí chí tôn hay là tin tức bí văn, linh thạch châu báu, thậm chí là mang người, chỉ cần hai bên đồng ý trao đổi là có thể thành công mua bán. Vì là trao đổi giấu tên, nên đa phần nguồn gốc của đồ vật thường rất kỳ lạ, nhưng cũng chính vì vậy, nên lần nào cũng có thể thấy được rất nhiều thứ tốt đến không ngờ, hơn nữa cũng không lo sợ bị bại lộ thân phận. Giờ nếu gặp được, y không ngại dẫn Tô Thiếu Bạch vào xem một chuyến, xem như mở mang tầm mắt cũng tốt. Huống chi vận may của đầu bếp nhỏ từ trước đến giờ cực kỳ tốt, có khi lần này lại gặp được cơ duyên gì cũng nên.
"Đại hội Trao đổi? Lấy vật đổi vật?" Tô Thiếu Bạch lập tức lên tinh thần, đôi con ngươi đen láy chợt sáng thêm vài phần. Không biết có thể tìm được khí thạch thích hợp chế tạo Vân Hà Đỉnh không nhỉ? Mặc dù trong nhẫn trữ vật của cậu chứa không ít thiên tài địa bảo tìm được trong Bà Sa Kính Thiên, nhưng khí thạch thì cậu lại tiếc rẻ không muốn đổi cho người khác, có điều nếu là dược thảo thì có thể suy nghĩ lại. Hơn nữa trong ba năm luyện khí, mấy món linh khí dưới Xích phẩm đều bị cậu quy thành "phế khí" giao cho Lăng Vân Các bán hộ rồi còn mấy món Xích phẩm thì đều chất đống trong nhẫn trữ vật đây này, đúng là có thể đem chúng ra trao đổi.
Thấy Nam Cung Hạo không buồn chớp mắt lấy một cái đã đưa bốn khối linh thạch thượng phẩm giao cho một người gác cổng cả người mặc áo giáp màu vàng kim, trong nháy mắt Tô Thiếu Bạch có hơi hối hận, cậu quá ngây thơ rồi, khi nãy còn tưởng là miễn phí chứ, không ngờ còn thu cả phí vào cửa, mà phí vào cửa cũng mắc khiếp! Bốn khối linh thạch thượng phẩm có thể mua được bao nhiêu là thứ đó, Tô Thiếu Bạch đau mắt nhìn người gác cổng mặc giáp vàng nhận linh thạch, xem ra cái giáp vàng đó làm từ phần phí vào cửa của mọi người. Người gác cổng chỉ hai loại áo choàng có mũ đen trắng bên cạnh, ý nói nếu cả hai muốn giấu mặt thì có thể chọn một loại mà dùng. Tô Thiếu Bạch không chút do dự lôi cái áo choàng có mũ màu đen đội lên đầu Nam Cung Hạo, cái người này có rất nhiều người theo đuổi, toàn là mấy kiểu hung hãn không à, làm người ta khó đỡ lắm, khó nói có gặp phải thể loại như thế trong thành này hay không, thôi thì an toàn vẫn hơn, cứ đội đi.
Nam Cung Hạo:...
Sau cùng cả hai đều đội hai áo choàng mũ đen rồi mới vào thành. Sau khi mặc vào, Tô Thiếu Bạch mới biết thứ này chẳng những đen thui mà lại còn xấu, có điều tuy chẳng biết là làm từ vật liệu gì nhưng lại có thể giấu được hơi thở của mình. Chỉ cần không tự để lộ thân phận, rất khó phát hiện ra là kiểu tu sĩ gì. Hơn nữa phóng mắt nhìn lại, trên đường có ít nhất hai phần ba người đều mặc áo choàng hoặc đen hoặc trắng, thậm chí cả tu sĩ mang theo linh sủng đâu đâu cũng có, so ra thì, cậu và Nam Cung Hạo vậy mà mờ nhạt đi nhiều.
Nói cách khác, ai cũng không nhìn ra cậu là một Chú Kiếm sư vô dụng, xem ra hiện giờ cậu và Nam Cung Hạo nhìn không khác người thường là mấy nhỉ? Hiểu được điều này, tâm trạng đầu bếp nhỏ tốt lên nhiều.
Hai người chọn căn tửu lâu lớn nhất, đến gần cửa sổ lầu hai ngồi xuống. Giờ vẫn chưa đến lúc diễn ra chợ đêm, trên lầu hai trống hơn phân nửa. Sữa Bò và Tiểu Bạch cũng chiếm lấy hai ghế, vừa đủ một bàn bốn người. Tiểu nhị tửu lâu rõ ràng rất có hiểu biết, thấy linh sủng cũng không lấy làm kỳ lạ, sau khi Tô Thiếu Bạch chọn xong đồ ăn thì nhanh chóng rời đi.
"Không biết nhị vị có hứng thú trao đổi vật với tỷ muội ta không?" Tiểu nhị vừa mới đi thì đã có hai nữ tu duyên dáng bước đến, hai nàng không mặc áo choàng, nom có vẻ là chị em sinh đôi, một người váy hồng nhạt, một người váy sắc vàng, tóc mây đen nhánh, dáng người cũng coi như là sắc nước hương trời, lông mày lưỡi liềm, cong cong mà không trĩu xuống, ánh mắt tựa sóng nước hồ thu, đầy nét gợi tình, cổ trắng má hạnh, yểu điệu đứng đắn, chỉ cần nhìn thôi cũng đã khiến tim đập mạnh. Hai vị nữ tu này quả thực là đẹp đến mức khiến người ta khó lòng cưỡng lại, đôi mắt Tô Thiếu Bạch có hơi mở to, kìm lòng không đặng mà đáp, "Vật gì?" Bị hương phấn trên người nữ tu quấn lấy, Sữa Bò lắc đầu buồn bực hắt hơi một cái, chẳng chút quan tâm nằm sấp trên ghế.
Hai nàng rõ ràng cũng biết cách dựa vào sắc đẹp của mình, vậy nên mới cởi áo choàng đến thương lượng với hai vị nam tu này, thấy Tô Thiếu Bạch trả lời, bèn nhìn nhau cười. Vị nữ tu váy hồng mở miệng đầu tiên tự mình kéo cổ áo màu hồng đào xuống một chút, để lộ một phần bầu ngực trắng như tuyết hấp dẫn ánh mắt. Khuôn mặt Tô Thiếu Bạch lập tức hơi đỏ lên, xấu hổ vội nghiêng đầu đi, hai nữ tu này chắc không phải cố ý trêu chọc bọn họ đấy chứ?
Nữ tu váy hồng lấy một món đồ giống như con dấu bằng ngọc ra đặt lên bàn, 'Thứ này gọi là Hóa Lâm Môn, là một loại linh khí truy tìm dấu vết, chỉ cần chạm nó lên da một người, dù có đến chân trời góc bể cũng có thể tìm được."
Tô Thiếu Bạch chớp chớp mắt, linh khí truy tìm dấu vết? Cái này xem chừng không có tác dụng gì mấy với cậu. Vậy nên ai kia không khỏi có chút hối hận vì vừa rồi đã đáp lời, đang do dự nên từ chối thế nào, nữ tu váy hồng lại nói, "Tiên huynh không vừa ý món này? Nếu không vừa ý, vậy tại hạ còn một vật có thể dùng để trao đổi."
Rồi thấy nàng cười nhẹ, kéo nữ tu váy vàng đến cạnh mình, "Nếu tiên huynh không ghét bỏ, tại hạ nguyện dùng gia muội trao đổi vị bên cạnh tiên huynh một đêm thì sao?"
Nàng vừa buông xong lời nói thì y như sét đánh giữa trời quang, tí nữa đã khiến Tô Thiếu Bạch xù lông nhảy dựng lên. Lông tơ sau gáy dựng thẳng. Đổi ai? Đổi kim chủ đại nhân á? Cho trăm lá gan cậu cũng không dám đâu! Thì ra nãy giờ chỉ là giả vờ thôi đó hả, diễm phúc hôm nay đúng là không tồi mà, ý tứ của hai vị nữ tu này rõ ràng là muốn làm tình với bọn họ. Cái mợ mấy thím đó! Phong thái của giới tu sĩ mấy người cũng quá cởi mở rồi, bình thường hẹn người đến quán rượu còn phải uống đến say mới dám đó! Giờ thì ai đó không khỏi hối hận ngàn vạn lần vì đã tùy tiện đáp lời, chọc phải củ khoai bỏng tay rồi, trừ phi Nam Cung Hạo cũng thấy cô nàng này không tệ, không thì... Len lén liếc mắt về phía Nam Cung Hạo, sắc mặt đối phương sắp đen hơn đáy nồi luôn rồi. Chậc, rõ ràng là không coi người đang đứng bên cạnh ra gì mà.
"Vẫn....vẫn là thôi đi...." Tô Thiếu Bạch cười khổ, dự cảm lát nữa bản thân sẽ bị chỉnh đến thảm đây. Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ vẫn phong lưu* gì chứ, đây chẳng phải là lý tưởng của cậu đâu.
*nguyên văn là "Mẫu đơn hoa hạ tử, tố quỷ dã phong lưu", ý chỉ những người có số đào hoa và yêu thích ái tình, luôn tình nguyện được chết vì tình yêu
"Sao thế, tiên huynh chê tỷ muội ta không đẹp à?" Nữ tu váy hồng nhìn Tô Thiếu Bạch không tha, chưa có ai từng từ chối hai tỷ muội bọn họ đâu.
"Không đổi! Cút!" Nam Cung Hạo đột nhiên lên tiếng, bất chợt đập bàn một cái, giọng nói còn lạnh hơn cả băng. Thậm chí cả cái chén trà trước mắt Tô Thiếu Bạch cũng rung lên vài cái. Sữa Bò xù lông lưng lên, hùng hổ trừng mắt hai nữ tu trước mặt.
Quy củ thành Bất Hoán, chỉ cần hai bên đồng ý, muốn đổi gì cũng không ai quản. Nhưng chỉ cần có người nói hai chữ "Không đổi"* cũng có nghĩa là kết thúc cuộc nói chuyện, nếu dây dưa nữa thì cứ dùng võ mà giải quyết. Nam Cung Hạo sẵng giọng nói cũng đủ để chứng minh nhẫn nại của y đã đến giới hạn.
*Bất Hoán = không đổi
Nữ tu váy hồng giậm chân một cái, không biết lai lịch của đối phương nên cũng không dám trêu chọc nữa, chỉ đành nổi giận đùng đùng kéo nữ tu váy vàng trở lại chỗ ngồi trước đó của cả hai, sau khi ngồi xuống vẫn không cam lòng liên tục nhìn về phía này.
Sau khi nhận được bài học này, tâm tình vui vẻ của Tô Thiếu Bạch nhất thời thu lại, đỡ phải vui vẻ quá quên mất hình tượng rồi lại chọc phải phiền phức nào đó. Sau đó, cả một đêm, Nam Cung Hạo cũng không nói gì nhiều. Mỗi khi Tô Thiếu Bạch cố ý muốn mở miệng nói gì đó, vừa chạm phải cặp mắt màu hổ phách lạnh buốt của Nam Cung Hạo thì lặng lẽ nuốt xuống. Quên đi, đợi Kiếm tu đại nhân nguôi giận lại nói.
Đại hội Trao đổi dành cho tu sĩ chia làm hai khu nam và bắc, tổ chức đồng thời. Khu nam khá giống với chợ phiên, người có đồ muốn trao đổi có thể mở sạp tự mình bày vật phẩm muốn trao đổi, cũng có thể tùy ý dạo quanh các quầy hàng, nếu thấy có vật vừa ý cũng có thể đổi. Khu bắc thì giống chợ bán đấu giá, chọn vật mình muốn đổi mang lên đài, người muốn đổi có thể đưa giá bằng linh thạch hoặc vật phẩm, nếu đối phương đồng ý thì thành giao. So với khu nam thì tiến độ tại khu bắc chậm hơn, nhưng phẩm chất vật phẩm lại tương đối đảm bảo, khó bị lừa hơn. Dĩ nhiên dù là khu nào cũng phải dùng linh thạch đổi phí vào cửa.
Nơi hai người Tô Thiếu Bạch và Nam Cung Hạo hạ xuống khá gần khu nam nên vào khu nam trước. Vật phẩm bên trong quả nhiên rực rỡ đủ loại, vô cùng kỳ lạ. Linh khí chiếm nhiều nhất, tiếp đó là đan dược, xem ra cũng là lý do được chào đón nhất. Sau đó phân ra làm nhiều khu vực đủ loại nào là linh thảo, khí thạch, linh châu có thuộc tính khác nhau, thậm chí còn có vụn xương thú, có vài thứ Tô Thiếu Bạch thậm chí còn không biết tên. Mà thứ khiến cậu cảm thấy chấn động tam quan chính là có chuyện công khai trao đổi người. Cậu tận mắt thấy một vị tu sĩ dùng linh khí cực phẩm đổi lấy hai nữ đệ tử xinh đẹp. Còn có một tu sĩ trung niên, dùng tận ngàn khối linh thạch và tỳ nữ bên cạnh mình để đổi lấy một nam đồng*.
*nam đồng: bé trai, ở đây từ đồng còn có nghĩa là chưa thất thân
Cậu không có hứng thú với linh khí, mà đan dược thì lại có Phượng Nhị là chỗ dựa rất lớn, nên chỉ xem lướt mà thôi. Chỉ có mỗi khí thạch là thứ cậu để ý nhất, tiếc là không nhìn thấy thứ gì thật sự tốt.
Cứ thế dạo quanh nhóm người nhộn nhịp, nhưng lại chẳng chú ý đến bất cứ món đồ trong gian hàng nào, bất giác cũng đã dạo được một canh giờ, đến cả đầu cũng có chút choáng váng mà vẫn không tìm được món gì đáng giá, Tô Thiếu Bạch có hơi thất vọng. Nam Cung Hạo bám sát cậu, theo đầu bếp nhỏ đi loạn khắp nơi. Bạch Chuẩn vẫn cứ ngông nghênh đậu trên lưng Sữa Bò.
Ngay lúc này, một gian hàng trên đất thu hút sự chú ý của Tô Thiếu Bạch. Đó là một gian hàng dùng một chiếc áo choàng gấm màu ráng chiều trải trên đất làm quầy hàng tạm thời, trên đó có bày hai khối đá như ngọc lưu ly to chừng thùng CPU của máy tính. Chất liệu khối đá giống như ngọc lưu ly màu trắng trong suốt, bên trong tựa như cất giữ mây trời bảy màu, từ vàng đến lục, lại có tím có đỏ, ánh sáng rực rỡ chuyển động.
Tô Thiếu Bạch hít mạnh một hơi, mở to hai mắt, vội chạy đến ngồi xổm nhìn kỹ. Lấy tay chạm lên, linh khí dồi dào này vượt xa những khí thạch cực phẩm bình thường, tương đương với khí thạch màu tím từng dùng để chế tạo Tử Điện Thanh Sương. Đồ tốt!
"Không biết tiên huynh muốn đổi vật gì?" Tô Thiếu Bạch ngẩng mặt hỏi chủ sạp mới phát hiện người ta là nữ tu, bèn có chút xấu hổ. Dù mặc áo choàng, nhưng khi đứng yên tại đó cũng tựa như một đóa hoa sen xinh đẹp nở trên mặt nước.
Nữ tu nọ vẫn chưa đáp lời, chỉ khẽ chuyển đôi mắt trong veo như nước nhìn về phía Nam Cung Hạo cạnh cậu.
Có vết xe đổ trước đó, Tô Thiếu Bạch đột ngột đứng dậy, hoang mang tóm lấy bàn tay của Kiếm tu đại nhân đằng sau mình, xụ mặt nói, "Không đổi người." Tiếc là Kiếm tu đại nhân cao hơn cậu cỡ một cái đầu, bằng vào vóc người nhỏ bé của ai kia, căn bản là không giấu được. Nam Cung Hạo đứng sau cậu nhướng mày, khẽ cong môi, cười như không cười.
Chủ sạp khẽ cong đôi môi đỏ mọng, "Tiên huynh nói đùa, dù sao thì Vạn Hà thạch phải dùng linh châu hoặc đan dược cực phẩm mới có thể đổi được."
"Cô muốn thuộc tính gì?"
"Hỏa tốt hơn, thổ không cần." Chủ sạp thẳng thắn trực tiếp nói.
Tô Thiếu Bạch vội tìm bảy, tám khối linh châu trong nhẫn trữ vật của mình bày ra, mấy thứ này đều do Nam Cung Hạo giết hồi còn ở trong Bà Sa Kính Thiên. Thậm chí còn có viên linh châu của con Thiên Túc Thổ Long đã bị cậu luyện hóa thành chỉ còn cỡ một quả nhỏ. Tô Thiếu Bạch nghĩ một chút, vẫn không nỡ đổi viên linh châu của con Thiên Túc Thổ Long, bèn nắm trong tay, đưa hết mấy viên còn lại cho chủ sạp tự chọn.
"Hạt châu!" Giọng nói của người nọ cũng mang theo sự vui mừng, ngồi xổm tỉ mẩn quan sát.
Đúng lúc này, có người đến trước gian hàng, xoạch một tiếng mở quạt ngọc khảm tơ vàng, kiêu ngạo nói, "Hai khối khí thạch này, ta muốn mua, ra giá đi."
Giọng nói đó, rất là quen, Tô Thiếu Bạch vừa định đứng lên nhìn, thì sau lưng có người đụng phải, hạt châu màu lam của con Thiên Túc Thổ Long trong tay cậu chợt rơi xuống đất. Sữa Bò ngồi xổm bên cạnh le lưỡi ra, nuốt hạt châu xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.