Chương trước
Chương sau
Thuỷ Tiêu Tiêu rời khỏi khiến đệ tử của Ngũ đại môn phái xung quanh cũng không nhịn được lấy làm kinh hãi, sau khi giật mình xong từng người đều lộ ra nụ cười bất đắt dĩ. Tính cách của Thuỷ Tiêu Tiêu đoán chừng chưa từng gặp tu giả nào không để cho nàng mặt mũi như thế còn là tu giả nam giới, cho nên lúc này nhất thời bị kích động đã trực tiếp dâng lên không nghe theo không buông tha.
Theo lý thuyết, loại chuyện như thế hẳn nên ngăn lại, nhưng lúc này Thuỷ Tiêu Tiêu cũng đã đạp linh thú của nàng trực tiếp đuổi theo hai người kia, những người này cho dù không muốn quản chuyện cũng nhất định phải đi theo sau nhìn tình huống một chút, dù sao Thuỷ Tiêu Tiêu như thế nào đi nữa cũng là đệ tử của chưởng môn Thuỷ Vân Thiên, nàng nếu như xảy ra chuyện gì những người khác của Ngũ đại môn phái nếu như làm như không thấy, nhất định sẽ bị hung hăng giáo dục một trận.
Vốn đệ tử của Ngũ đại môn phái cho rằng bọn họ đoán chừng đuổi theo một hai khắc là có thể đem người đuổi kịp, thú Linh Ưng là linh thú của Thuỷ Tiêu Tiêu lại được xưng tốc độ nhanh nhất, có thể một ngày đi được nghìn dặm không nói, lực phòng ngự còn rất tốt. Là một trong linh thú phi hành người người muốn có được. Nhưng, bọn họ phát hiện mình thật sự quá ngây thơ rồi, bọn họ truy đuổi trực tiếp từ buổi sáng đuổi tới buổi chiều, từ buổi chiều đuổi tới đêm khuya, dọc theo đường đi có vài đệ tử đều đã bởi vì tu vi không tốt mà ngừng lại, nhưng Thuỷ Tiêu Tiêu lại vẫn còn tiếp tục.
"Đại sư huynh, chúng ta thực sự phải tiếp tục đuổi tiếp sao? Đã sắp đến giờ Tý*, tính như thế, chúng ta đã đuổi theo nàng ta được chín giờ rồi, phần lớn đệ tử đã không đuổi kịp, chỉ còn lại có sư huynh Vân Ẩn của Đa Bảo các và sư tỷ Thuỷ Nhu của Thuỷ Vân Thiên cùng chúng ta." Lục Lương Ngọc lúc nói lời này bản thân cũng mơ hồ cảm thấy có chút đau răng, trong lòng nhịn không được oán giận Thuỷ Tiêu Tiêu thật sự quá biết tìm chuyện mà, vốn bọn họ chỉ cần ở thành Cự Mộc tra xét xung quanh một chút tình huống đã có thể quay về môn phái, hiện giờ cũng đã phải chạy gần đến thành Vận rồi!
Đại sư huynh Kim Phách của Tứ Thủy Kiếm môn nghe vậy lắc đầu, "Nếu trước đó ngay từ đầu chúng ta không đuổi theo, vậy không đuổi cũng được. Giờ đã đuổi theo khoảng thời gian lớn như vậy rồi, chúng ta cũng không thể nửa chừng bỏ dở tùy ý Thuỷ Tiêu Tiêu tự mình đuổi theo hai tu giả tu vi cao hơn hơn nàng, những người khác có lẽ sức lực kém, nhưng mấy người chúng ta nhất định phải đi qua, nếu không một khi Thuỷ Tiêu Tiêu bị giận chó đánh mèo giết chết hoặc trọng thương, lúc đó Thủy Vân Thiên nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ."
Vân Ẩn bên cạnh hắn lúc này đang đứng ở trên hồ lô chậm rãi gật đầu: "Kim huynh nói rất có đạo lý, cho nên giờ chúng ta phải đuổi theo. Chỉ hy vọng hai vị kia không nên quá tức giận, không nên một kiếm chém chết nữ nhân xung động kia hoặc là một ngọn lửa đốt nàng đã cám ơn trời đất, ngươi nói có đúng hay không? Sư tỷ Thủy Nhu?"
Thủy Nhu bị Vân Ẩn nhắc tới lúc này biểu tình trên mặt thật khó coi, chân mày của nàng khẽ cau, hơi trừng mắt Vân Ẩn một cái: "Chớ có nói đùa, giờ tìm được Thuỷ Tiêu Tiêu quan trọng nhất."
Cũng may tiếp sau đó lại đuổi theo nửa canh giờ bọn họ rốt cục đuổi tới trên đường của Thuỷ Tiêu Tiêu cắn gắt gao không tha hai người Nguyên Tu Vân và Dịch Nhiên, chẳng qua tình huống lúc này không thể nào tốt chính là, Thuỷ Tiêu Tiêu đang bị tu giả kỳ Kim Đan lợi hại kia lấy cách lúc trước, gắt gao mà bóp cổ treo ở giữa không trung, dám chừng hơi thở tiếp theo của nàng thoáng cái cũng sẽ bị bóp chết.
"Tiền bối xin hãy thủ hạ lưu tình!!" Thủy Nhu vừa thấy được hình ảnh như vậy trong lòng nhịn không được giật mình, trực tiếp thở nhẹ lên tiếng: "Là sư muội ta nàng quá mức lỗ mãng, thật sự xin lỗi! Chúng ta trở về tất nhiên sẽ giáo dục sư muội thật tốt, có thể thỉnh tiền bối thủ hạ lưu tình hay không?"
Tâm tình của Dịch Nhiên lúc này không thể nào tốt, cho dù ai bị đi theo một đường còn bỏ rơi thế nào cũng bỏ rơi không được, tâm tình đó tự nhiên sẽ không tốt, nhưng sự thật dẫn đến tâm tình Dịch Nhiên không tốt như thế còn có một nguyên nhân khác —— lúc này Nguyên Tu Vân lại lấy thân phận đại sư luyện khí theo hắn, ở dưới tình huống thế này đệ tử của Ngũ đại môn phái rất dễ có thể nhận ra Nguyên Tu Vân, mà cho đến lúc này chỉ sợ hành động đi núi Vạn Nhận của bọn họ sẽ bị những người này quấy rầy.
Sự thực chứng minh Dịch Nhiên nghĩ một chút cũng không sai, sau khi hắn hoàn toàn không phản ứng Thủy Nhu cầu tình, Kim Phách và Lục Lương Ngọc trong lòng lo lắng, mà Vân Ẩn lại là sau khi tỉ mỉ nhìn một chút quần áo và khuôn mặt của Nguyên Tu Vân, bỗng nhiên ngạc nhiên hô lên một tiếng "Nguyên tiền bối".
Nhất thời, sắc mặt của Dịch Nhiên khó coi tới cực điểm. Mà Nguyên Tu Vân lại là nhẹ chậc một tiếng, nhịn không được khẽ thở dài một cái, rốt cuộc vẫn không có tránh đi.
"Thì ra là đạo hữu Vân Ẩn." Nguyên Tu Vân rốt cục mở miệng. "Thời gian hỗn loạn trước đó, ta không có nhận ra, thứ lỗi thứ lỗi."
Bọn Lục Lương Ngọc rất dễ dàng thì nghe được có lệ từ trong lời nói của Nguyên Tu Vân, chẳng qua lúc này có thể đặt lên quan hệ cũng đã là rất tốt: "Đâu có đâu có, tình huống lúc đó quả thực rất hỗn loạn. Hơn nữa sư muội Thuỷ Tiêu Tiêu đúng là xung động lỗ mãng, chẳng qua bởi vì sư muội Thuỷ Tiêu Tiêu là đệ tử của chưởng môn Vân Thủy Thiên, cũng coi như là sư muội của chúng ta, vẫn hy vọng, tiền bối có thể nhìn mặt mũi của Đa Bảo các tha sư muội một lần này đi, chúng ta cam đoan không có lần sau nữa."
Nguyên Tu Vân nghe vậy nhìn thoáng qua nữ tu bị Dịch Nhiên bóp cổ, trong mắt hiện ra vẻ oán độc, cười khẽ một tiếng lắc đầu, đưa tay kéo lại tay của Dịch Nhiên, người sau mới không cam nguyện đem Thuỷ Tiêu Tiêu ném xuống đất, hai mắt còn lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng.
Vốn là sau khi Thuỷ Tiêu Tiêu bị buông xuống muốn nói vài câu ngoan lệ để phát tiết tức giận của mình, mà sau khi nàng nhìn thấy hai mắt của Dịch Nhiên khi đó hoàn toàn không có cảm tình băng lãnh thậm chí có chút tà khí, trong nháy mắt tất cả lời nói đều bị ngăn ở trong cổ họng, lại cũng nói không nên lời. Mà lúc này, âm thanh không cho là đúng của Nguyên Tu Vân ở bên cạnh vang lên:
"Các ngươi nên mang nàng trở lại quản giáo thật tốt, hôm nay gặp chúng ta, mặc dù tính tình chúng ta không tốt, cho nàng chút giáo huấn, nhưng chắc thế nào nàng ta cũng không phục. Chỉ sẽ cảm thấy chúng ta đối với nàng ta quá mức lãnh đạm. Nhưng hai mắt của nàng đã có thể nhìn ra vô số loại oán độc, thế nhưng nàng ta cũng không suy nghĩ lại, dưới tình huống không quen biết, chúng ta đã cự tuyệt nàng, nàng còn đuổi theo được một tấc lại muốn tiến một thước không nghe theo không buông tha như thế, nếu chúng ta muốn tiến hành chuyện giết người phóng hỏa không thể nhìn thấy thứ gì, chỉ sợ cũng không tới phiên các ngươi chạy tới, nàng ta đã chết."
Lời của Nguyên Tu Vân khiến Thuỷ Tiêu Tiêu nhất thời cắn răng, sau khi nàng được Thủy Nhu đỡ dậy, Nguyên Tu Vân lại nói thêm một câu: "Ngươi là người của Thủy Vân Thiên thì như thế nào? Ngươi cũng không phải chưởng môn, chỉ là một đệ tử mà thôi, chớ đem mình quá coi trọng."
Nói xong việc này, Nguyên Tu Vân đã kéo Dịch Nhiên muốn đi vào trong núi Vạn Nhận, chẳng qua đã bị người đuổi kịp, sẽ rất khó lại đem người bỏ rơi. Huống chi Thuỷ Tiêu Tiêu còn từ vừa mới bắt đầu đã bóp vỡ ngọc bài truyền âm của nàng.
"Hai vị chậm đã!"
Phía sau truyền đến âm thanh hơi có chút lo lắng của vài người.
Lúc này không riêng gì Dịch Nhiên, ngay cả Nguyên Tu Vân tâm tình cũng trở nên không tốt lắm, chẳng qua để không cho sự tình trở nên phiền toái hơn, Nguyên Tu Vân hai người vẫn là ngừng lại, vừa quay đầu, Nguyên Tu Vân đã thấy Lâu Bách Vạn và mấy người tu giả trung niên tu vi ở Ngưng Mạch Hậu kỳ, chẳng qua bắt mắt nhất trong bọn họ vẫn là hai vị đại năng tu vi ở kỳ Kim Đan.
"Lâu đạo hữu? Mấy vị như thế nào lại tới nơi này?" Nguyên Tu Vân nhướng mi: "Sẽ không phải cho là có ai đó muốn giết đệ tử của các ngươi cho nên vội vội vàng vàng chạy tới đi!"
Lời này trực tiếp khiến một vị nữ tu trong hai vị Kim Đan kia nhướng mày: "Nguyên nhân hậu quả của chuyện trước, chúng ta cũng nghe được, mặc dù chuyện này là Thuỷ Tiêu Tiêu sai, chẳng qua hành vi của hai vị cũng có chút quá rồi."
Nguyên Tu Vân căn bản sẽ không muốn phản ứng nàng, trực tiếp hỏi Lâu Bách Vạn: "Nếu như các ngươi là vì chuyện này tới, hiện giờ chuyện đã kết thúc mấy vị có thể rời đi. Chúng ta còn có chuyện muốn đi vào trong núi Vạn Nhận, vẫn không quấy rầy lẫn nhau là tốt hơn."
Nguyên Tu Vân không nhìn khiến vị nữ tu kỳ Kim Đan kia vô cùng bất mãn, nàng đang muốn tức giận, đã trực tiếp đối mặt với hai mắt của Dịch Nhiên, nhất thời trong lòng rùng mình, sau khi ý thức được nơi này có một kiếm tu kỳ Kim Đan, vừa tức giận thoáng cái giảm phân nửa.
Lâu Bách Vạn thừa dịp lúc này vội vàng tiến lên hoà hoãn không khí đồng thời nói rõ ý đồ tới: "Kỳ thực chúng ta tới đây cũng không hoàn toàn là vì Thuỷ Tiêu Tiêu, bởi vì trước đó tộc thúc của ta và trưởng lão Đan Dương bọn họ đã thảo luận ra dùng món bảo bối tiếp theo nào tốt nhất, cho nên chúng ta những người này đều là phụng mệnh muốn đi vào núi Vạn Nhận tìm bảo, hiện giờ gặp gỡ hai vị rồi, ta đoán hai vị khẳng định cũng vì vào núi tìm bảo, nếu như chúng ta có thể kết bạn mà đi có lẽ sẽ càng tốt hơn một chút."
Dịch Nhiên nghe nói như thế không chút nghĩ ngợi đã muốn từ chối, Nguyên Tu Vân cũng không muốn cùng bọn họ kéo đến cùng nhau, chẳng qua Lâu Bách Vạn lại vào lúc này nói một câu nói kịp thời: "Có thể hai vị không biết, ở trong núi Vạn Nhận có một mảnh cấm chế mê chướng* [chướng: che đậy] của Ngũ đại môn phái thiết trí dựa vào ngũ linh và địa thế, một khi tiếp xúc thì sẽ trực tiếp đưa tới đệ tử trưởng lão của Ngũ đại môn phái đến đây, hơn nữa cấm chế rất khó bị phá ra, cho nên nếu như hai vị muốn tới chỗ sâu của núi Vạn Nhận, vẫn cùng chúng ta cùng đi tương đối tốt hơn. Ta có thể bảo đảm, chỉ cần mục tiêu của hai vị khác biệt với chúng ta, sau khi qua mảnh cấm chế chúng ta có thể tách ra hành động."
Nguyên Tu Vân nghe đến đó chậm rãi kéo khóe mắt xuống, y có một loại trực giác, có thể khẳng định mục tiêu của Lâu Bách Vạn và sáu bảy trưởng lão chấp sự của Ngũ đại môn phái kia là giống nhau, y và Dịch Nhiên muốn tìm thạch tinh Tinh Nhận trong vực sâu Vạn Nhận, theo như lời Dịch Nhiên, chỉ có loại thạch tinh này mới có thể làm cho mũi kiếm đã gãy của y và thân kiếm ở bên trong đan điền từ từ khép lại. Đương nhiên còn có vật Nhận Tục còn tốt hơn so với thạch tinh Tinh Nhận, nhưng ở trong Nhiên Nguyên giới, hắn cũng chỉ cảm ứng được một loại như thế mà thôi.
Bởi vậy, thạch tinh Tinh Nhận hầu như có thể xưng là vật luyện khí đỉnh cấp nhất trong cả Nhiên Nguyên giới rồi, Nguyên Tu Vân bất kể như thế nào cũng sẽ không tin tưởng, coi như đại sư luyện khí lợi hại nhất của Nhiên Nguyên giới, đại sư Đan Dương sẽ không biết loại bảo vật này. Cho nên, mục tiêu của bọn Lâu Bách Vạn nhất định là thạch tinh Tinh Nhận, mục tiêu của bọn họ trùng khít rồi.
"... Được rồi, nếu như vậy ta cũng sẽ bớt đi chút sức lực. Chúng ta muốn đi trong vực sâu Vạn Nhận lấy hàn băng Thâm Uyên, các ngươi thì sao?" Nguyên Tu Vân trầm mặc một chút đã nói ra mục đích của bọn họ: "Cũng sẽ không giống chúng ta đi? Dù sao, ta luyện chế cho hắn một thanh kiếm băng hỏa song thuộc tính."
Nghe được Nguyên Tu Vân vừa nói như vậy, trong lòng mấy vị Lâu Bách Vạn hơi thả lỏng, Lâu Bách Vạn gật đầu: "Mục tiêu chúng ta khác nhau, có điều là ngược lại tiện đường."
Nguyên Tu Vân nghe vậy cười: "Đó thật đúng là vô cùng tốt."
——
Từ tinh trong tinh thạch và Tinh Nhận là nghĩa khác nhau. Tinh của tinh thạch là tinh thể, còn tinh trong Tinh Nhận là chỉ ngôi sao.
———
.co":"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.