“Ngươi nghe hết rồi?” Nhìn Diêu Phong nằm trên giường bị tra tấn thảm hại, gợi lên một ý cười tàn nhẫn, hắn không hề kinh hoảng chút nào, ngược lại có vài phần tiếc nuối.
Há miệng thở dốc, lại quên phát ra tiếng như thế nào, thật lâu sau mới hỏi, “… Lan U, vì cái gì?”
“Diêu, người trên giang hồ đều nói ngươi Hoa Đà tái thế, không biết ngươi đã nghe nói đến…’Độc mị’ chưa?” Không hỏi lại, ánh mắt vẫn ung dung nhìn Diêu Phong đã bị cơn đau sinh sản tra tấn đến nỗi chỉ còn hơi thở mỏng manh, bàn tay đặt lên cái bụng đang xao động của y cũng trở nên run rẩy. Đôi mắt ngập tràn đau đớn, cho dù cơn đau như xé rách muốn lấy mạng y, nhưng cũng chẳng thể sánh với nỗi thê lương nơi đáy lòng.
Diêu Phong cứng đờ, ngẩng đầu, ‘Độc mị’?! Sao y lại không biết chứ, năm đó độc y Minh Liên vì trả thù tình nhân phản bội, đã chế ra “Độc mị”. Làm sản huyệt khép chặt, làm thai chết trong bụng…
Không thể tin những lời mình vừa nghe được, “… Ngươi, sao ngươi có thể… Ư, a ——!”
“Sao ta có thể ư? Ngươi hỏi ta sao có thể à!!!” Lan U vẻ mặt vẻ lo lắng nhìn Diêu Phong, trong mắt là lửa giận cháy bừng bừng, “Vì cái gì ta không thể! Ta hận ngươi! Ta hận sao ngươi chưa chết đi!!!”
Diêu Phong mở to hai mắt, khiếp sợ nhìn hắn, trong đầu như sụp đổ, hắn mới vừa nói cái gì? Hắn nói hắn hận mình…
“Ngươi… Ngươi muốn làm gì, ư ——” Bụng đau dữ dội khiến Diêu Phong không có thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thu-tinh-than-phi-tac-da/1317063/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.