Liễm Nhu luôn đứng canh bên ngoài, nghe tiếng thét bi thảm bên trong, trái tim cũng nhảy lên đến cổ họng. Một công tử ngày thường ôn nhuận như ngọc, lạnh nhạt như nước, nhất định là đau đến cực hạn mới có thể như vậy. Y vì cứu tính mạng chủ tử, nên mới dẫn độc trong người chủ tử vào người mình, mượn nội lực thâm hậu của bản thân mà chịu đựng độc tính xâm chiếm bảy ngày, thời gian ấy, ngay cả một tiếng rên công tử cũng không phát ra. Liễm Nhu không dám tưởng tượng, rốt cuộc là cơn đau tê tâm liệt phế cỡ nào mới có thể khiến y gào lên thảm thiết.
Nàng nghĩ, có lẽ qua hôm nay, trên thế giới này sẽ không còn vị công tử luôn tươi cười nhẹ nhàng kia nữa; sẽ không còn người đưa mình ra chợ, giúp mình chọn phấn son trang sức; không có người ra mặt thay mình mỗi khi bị chủ tử trách tội; không còn ai đối xử với nàng như muội muội nữa. Dòng lệ mơ hồ trong hốc mắt, Liễm Nhu cho rằng nàng đã quên khóc như thế nào, nhưng lúc này, nước mắt lại dễ dàng rơi xuống.
Đột nhiên sau một tiếng hét thảm, bên trong không có động tĩnh gì nữa. Công tử… Công tử! “Ầm”, đẩy cửa ra, đập vào mắt là chủ tử với vẻ mặt tàn nhẫn đang lắc thân thể công tử, thân thể đơn bạc kia dường như gió thổi cũng có thể bay. Công tử nghiêng đầu, chủ tử tùm lấy bờ vai y không ngừng lắc mạnh.
“Ngươi tỉnh lại cho ta! Tỉnh lại ngay! Ta vẫn chưa nghe đủ tiếng kêu của ngươi, ngươi tỉnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thu-tinh-than-phi-tac-da/1317062/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.