“Lời ta nói… ngươi nghe rõ rồi chứ?” Ngồi trên ghế mếm ở gian ngoài, vẻ mặt lo lắng ban nãy đã biến mất sạch sẽ, tao nhã bưng chén trà, nhấp một ngụm, Lan U nhìn Nhu nhi, thấp giọng hỏi.
“Hồi bẩm chủ tử, Nhu nhi đã chuản bị kỹ rồi ạ.” Liễm Nhu cúi đầu, không nhìn rõ cảm xúc, “Nhu nhi đi sắc thuốc, xin cáo lui.” Dứt lời, không đợi Lan U trả lời đã tự lui xuống.
Nhìn bóng dáng Liễm Nhu, đôi mắt chợt tối sầm, “Tiểu An, để ý nàng, ta không hy vọng có sai lầm nào hết. Nếu nàng mềm lòng, ngươi biết nên làm như thế nào rồi đấy.”
An Kiều cả kinh, đột nhiên quỳ rạp xuống chân Lan U, “Chủ tử bớt giận, Tiểu Nhu dù sao cũng là con gái, lại hầu hạ Diêu Phong rất nhiều năm, nhất thời không đành lòng cũng là điều dễ hiểu. Chủ tử yên tâm, tiểu nhân sẽ không để nàng làm hỏng đại sự của chủ tử!”
“Đứng lên đi, ta không trách tội nàng.” Phất tay để An Kiều đứng dậy, lại nói, “Ta tới gặp y, ngươi bảo Nhu nhi sắc thuốc xong thì mang vào. Nhớ kỹ, nhất định phải dùng thuốc trợ sản loại mạnh nhất. Có thế mới khiến thuốc nghịch thai kia phát huy dược hiệu tối đa.” Khóe miệng lộ ra ý cười lạnh như băng, trò hay hắn chờ mong đã sắp lên sân khấu rồi.
Một lát sau, Nhu nhi bưng một bát thuốc vào, mùi thảo dược đắng ngắt lập tức tràn ngập căn phòng.
“Chủ tử, thuốc sắc xong rồi ạ.” Đặt bát thuốc trên bàn, lại nhìn Diêu Phong đang rên rỉ. Nhưng khi bất chợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tu-thu-tinh-than-phi-tac-da/1317059/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.